Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 78: Người Bịt Mặt Lần Đầu Xuất Thủ

Tốc độ của người bịt mặt cực nhanh, cho dù cùi trỏ kẹp lấy một con Từ Tiểu Thụ, cũng không hề ảnh hưởng tới hành động của y.
Nhưng nhân viên chấp pháp Linh Pháp Các phía sau cũng không phải ăn chay, bọn họ xa xa đuổi theo, chưa từng mất dấu.
Hồ Nga rất lớn, dù vậy, người bịt mặt chỉ đạp nước hai ba lần liền đã vượt qua.
Đúng lúc này, phía trước lại xuất hiện một đội nhân viên chấp pháp, không chỉ người bịt mặt ngây người, mà Từ Tiểu Thụ cũng bị mộng bức.
Không phải bọn họ bị dư ba chiến đấu hấp dẫn đến ư, sao bộ dáng lại giống như đã mai phục từ trước...
Không đúng!
Có lẽ bọn họ căn bản không phải bị dư ba chiến đấu hấp dẫn đến, mà bọn họ vốn đang mai phục.
Từ Tiểu Thụ chấn kinh nhìn người bịt mặt, gia hỏa này đến cùng là ai, có thể khiến cho Linh Pháp Các xuất động nhiều người mai phục như vậy?
Lúc trước mình chiến một trận thao thiên, thậm chí còn không thể đánh gãy kế hoạch của Linh Pháp Các, để bọn họ đi ra ngăn cản mình giết người?
Trái tim Từ Tiểu Thụ chìm vào đáy cốc.
Hóa ra tối nay mình chỉ là người ngoài cuộc, tựa hồ còn liên tiếp phá hủy bố cục của Linh Cung?
Người bịt mặt dừng bước, vừa quay người lại, hai phương hướng còn lại trên hồ Nga đều có người xuất hiện.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình lạnh thấu, quả nhiên...
Những người này đã sớm mai phục tốt!
"Ngươi hẳn là Thánh Nô mà Tang lão nói, đã chờ ngươi rất nhiều ngày, thúc thủ chịu trói đi." Tiếu Thất Tu từ trong rừng đi ra, ông ta vác trường kiếm, thần sắc bễ nghễ.
"Quả nhiên hắn đã trở về..." Người bịt mặt nói nhỏ, đoán chừng chỉ có Từ Tiểu Thụ mới có thể nghe thấy, y bỗng nhiên cúi đầu, "Tiểu tử thúi, ngươi biết Tang lão?"
"Ta không biết!"
Từ Tiểu Thụ mếu máo, mình không nên lắm miệng, tình huống bây giờ chuyển biến đột ngột, trước đó miệng tiện đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Hắn nhìn hướng Tiếu Thất Tu, khàn cả giọng:
"Trọng tài đại nhân cứu mạng, gia hỏa này vừa giết hai đệ tử Linh Cung, ta không muốn trở thành người thứ ba!"
Tiếu Thất Tu trầm mặc.
Tiểu tử này, thật cho rằng ta mù sao, mai phục ở chỗ này lâu như vậy không nhìn thấy hắn giết người?
Nếu không phải sợ làm hỏng đại sự, đêm nay mấy tên này làm loạn, đều kéo lên hình đài hết!
"Nhận khinh bỉ, điểm bị động cộng 1."
Người bịt mặt nghe mà trên mặt xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.
Ta giết người lúc nào, tiểu tử này giội nước bẩn, thật không có chút dây dưa dài dòng.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 1."
"Tiểu tử ngươi..."
Y vừa định tăng lớn mật độ kiếm khí tra tấn Từ Tiểu Thụ, liền nghe người bên hông nói: "Ổn định, đừng hoảng hốt!"
"Ngươi giết hai người kia, ta bảo đảm ngươi rời khỏi Linh Cung!"
Người bịt mặt phì cười, cũng không nhìn xem tu vi của ngươi thế nào, làm được cái gì?
Từ Tiểu Thụ thấy không thể lắc lư được, lần nữa bịa đặt lung tung: "Ta đoán ngươi chính là tà ác... phi, người của tổ chức chính nghĩa nào đúng không?"
"Ăn ngay nói thật, ta cũng đã không chịu nổi Linh Cung, bọn họ quá dối trá, ta đã sớm muốn gia nhập các ngươi."
"Một chút nữa ngươi hãy làm như ta nói, ta biết một đầu mật đạo..."
"Ngươi muốn gia nhập chúng ta?" Người bịt mặt ngắt lời nói.
Từ Tiểu Thụ ngẩn ngơ, này mẹ nó chú ý đâu thế, không phải ngươi nên bị mật đạo hấp dẫn ư?
Hắn có hơi hoảng, sẽ không phải mình một câu thành sấm, gia hỏa này thật đúng là thành viên của tổ chức tà ác nào đấy chứ?
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là mật đạo kia..."
"Ngươi muốn gia nhập chúng ta?" Người bịt mặt lần nữa đánh gãy hắn.
Từ Tiểu Thụ khóc không ra nước mắt, "Đúng, tâm trí hướng về!"
"Ngươi tên gì?"
"Văn Trùng!" Từ Tiểu Thụ không hề nghĩ ngợi, thuận miệng bịa chuyện lấy, "Văn trong chưa từng nghe thấy, Sung trong nạp tiền."
"Nạp tiền là gì?"
"Chính là nạp Q..." Từ Tiểu Thụ trì trệ, rối ren khoát khoát tay.
"Nói ngươi cũng không hiểu..."
"Trùng trong lướt net!"
"Lướt net lại là gì?"
Từ Tiểu Thụ thừa nhận, hắn quả thật có hơi hoảng, nhưng hắn tận lực biểu hiện thập phần bình tĩnh, lãnh đạm nói: "Thông minh Minh!"
"A, thông minh Minh..."
Đôi mắt đục ngầu của người bịt mặt hiện lên một chút trêu tức không dễ phát giác, "Cho nên ngươi gọi Văn Minh?"
Từ Tiểu Thụ kém chút khóc lên, không đúng, sao đêm nay miệng méo như vậy.
"Ta gọi Văn Trùng!" Hắn hữu khí vô lực.
Người bịt mặt không có trả lời hắn, bởi vì Tiếu Thất Tu đã đến gần.
Y nhoáng một cái, thân hình bay đến trên không hồ Nga, nước mưa nơi này tựa hồ càng lạnh buốt.
Từ Tiểu Thụ nhìn hồ Nga chỉ còn một điểm nhỏ ở bên dưới, mấy trăm nhân viên chấp pháp bên bờ hồ biến thành một dây nhỏ dài, lập tức rung động không thôi.
Hắn ngự kiếm phi hành cũng không dám bay cao như vậy, nếu như té xuống, nhục thân Tiên Thiên cũng sẽ biến thành một bãi bùn nhão.
"Ngươi ôm chặt ta!" Từ Tiểu Thụ cọ xát vào trong ngực người bịt mặt, giờ phút này hắn cực kỳ sợ, phi thường sợ.
Người bịt mặt vui vẻ, rút ra ngón tay cắm ở sau lưng Từ Tiểu Thụ, mang theo hắn, "Ngươi chớ lộn xộn, sẽ không rơi xuống."
Từ Tiểu Thụ càng luống cuống, thân thể không còn đau đớn, tựa như mất đi cảm giác an toàn.
Hắn suy nghĩ một chút: "Hay là ngươi vẫn đặt ngón tay vào đi? Ta có chút không yên lòng."
Người bịt mặt trầm mặc.
Tiểu tử này có bị bệnh không?!
Y không nói hai lời, lần nữa cắm ngón tay vào sau lưng Từ Tiểu Thụ, Thụ Thụ "Ngô" một tiếng liền phun máu.
"Ngọa tào, ngươi còn tưởng thật!"
"Rút ra ngoài, rút ra ngoài, ta nói giỡn."
Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất không tốt, gia hỏa này không theo sáo lộ ra bài a!
Người bịt mặt rút ngón tay ra, Từ Tiểu Thụ còn chưa kịp thở phào, liền cảm giác thân thể mình bị ném bay lên cao hơn.
Tiếng gió gào thét kém chút khiến hắn chết ngất.
"Cứu mạng!"
"Im miệng, nhìn kỹ!" Người bịt mặt giận dữ mắng một tiếng.
Con mắt của Từ Tiểu Thụ đã bị mưa gió dữ tợn ép cho không mở ra nổi, nhưng Cảm Giác lại có thể thấy rõ ràng.
Chỉ thấy Tiếu Thất Tu căng tay ra, trường kiếm trên lưng xé mở một đạo thanh quang trên bầu trời đêm, như lưu tinh vẽ qua, trực chỉ người bịt mặt.
Kiếm ý ẩn chứa bên trong, đơn giản cuồng bạo giống như Hồng Hoang mãnh thú, những nơi thân kiếm đi qua, toàn bộ hạt mưa trong hư không đều bị quấy thành hư vô.
Từ Tiểu Thụ lập tức biết được vì sao người bị mặt lại ném hắn đi.
Nếu như mình không cách xa một chút, đoán chừng không đợi một kiếm kia tới gần, liền đã bị xé tan thành mây khói giống như những hạt mưa kia.
Người bịt mặt vậy mà không hề bị lay động.
Không chỉ như thế, Từ Tiểu Thụ mơ hồ còn có thể nghe thấy y khinh thường mỉa mai.
"Trong số những người dám ra tay với ta, ngươi là kẻ yếu nhất..."
Từ Tiểu Thụ thở phì phì, nói khoác không biết ngượng!
Cái bức này trang...
Hắn cảm thấy lúc trước mình phong khinh vân đạm trên lôi đài, thả vào lúc này thật đúng là tiểu vu gặp đại vu.
Không đợi hắn tiếp tục đậu đen rau muống, một giây sau, con mắt Từ Tiểu Thụ đã trừng tròn xoe.
Không thấy người bịt mặt có chút động tác, y cứ như vậy nhìn chăm chú trường kiếm lao nhanh, trên thân vẫn chỉ hiện ra kiếm ý nhàn nhạt.
Kết quả trường kiếm không hiểu rung động, lại phát ra âm thanh nghẹn ngào, giống như tiếp nhận vô tận uy áp, phản xạ quay về, trực chỉ Tiếu Thất Tu.
Tiếu Thất Tu mộng, thanh kiếm đi theo mình mấy chục năm vậy mà phản chủ?
Nhưng ông ta đã không còn kịp suy tư nữa, tốc độ trường kiếm quay về còn nhanh hơn lúc ông ta điều khiển một chút.
Ông ta vừa định động, thế nhưng trên người lại có vô tận kiếm khí mãnh liệt nổ tung, trong nháy mắt chấn bay những người xung quanh, mà bản thân ông ta lại bị kiếm khí trực tiếp định tại chỗ.
Xùy!
Trường kiếm xuyên qua thân thể Tiếu Thất Tu.
"Phốc!"
Trong mắt Tiếu Thất Tu tràn đầy không thể tin, thất khiếu phun máu.
Tròng mắt Từ Tiểu Thụ lập tức trợn lồi, hoảng sợ thất sắc.
Người bịt mặt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Từ Tiểu Thụ, đôi mắt đục ngầu có một chút dị động.
"Nếu ta đoán không sai..."
"Đây là con đường kiếm ý ngươi đang đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận