Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 1317: Mục Sư Thúc Trĩu Nặng Yêu (1)

Khoai lang nóng bỏng tay. . .
Từ Tiểu Thụ biết Hoa Minh nghĩ quá đơn giản, thân phận Thánh Nô của hắn, không có dễ tẩy trắng như vậy.
Trước không nói Thánh Cung có đảm bảo được hắn hay không.
Mấu chốt là, địa phương hoàn toàn xa lạ kia, thật là "nhà" của hắn sao?
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm.
Hoa Minh ở bên cạnh tràn ngập chờ mong, đang chờ hắn trả lời.
"Thế nào?" Nàng hỏi.
Từ Tiểu Thụ không có trả lời, dừng thật lâu mới cắn răng, nhẹ gật đầu: "Ta tiếp."
Không nói những chuyện khác, cô nương người ta lặn lội từ Trung Vực chạy tới, chỉ vì đưa phong thư này, tổng không đến mức hố người, nhận thư cũng sẽ không chết.
Nếu Tẫn Chiếu Bán Thánh thật muốn hại người, cho dù hắn gia nhập Thánh Thần Điện cũng vô dụng, đồng thời người được phái đến khẳng định không phải tiểu cô nương xuẩn manh dễ bị lừa như thế, mà là một người chấp pháp.
Quan trọng hơn là, Bán Thánh đối phó tiểu bối Tông Sư, cần gì hao tâm tốn sức như vậy?
Lui một vạn bước, Tang lão đầu từng nói qua, chỗ dựa kế tiếp của mình chính là Long Dung Chi.
Nếu như ngay cả sư tổ nhà mình cũng không thể tin, dưới gầm trời này, còn có thứ gì có thể tin tưởng?
"Thư, đưa ta." Từ Tiểu Thụ xòe tay ra.
Hoa Minh rút tay trở về, giống như đang ôm bảo bối, yếu ớt nói: "Ngươi còn chưa nói. . . "
Từ Tiểu Thụ trợn trắng mắt: "Ta chính là Từ sư bá của ngươi, được rồi chứ!"
Không cần nói rõ ràng như thế đi?
Tai vách mạch rừng, tiểu cô nương ngươi đến cùng có hiểu được không?
Lời này vừa ra, Hoa Minh rốt cuộc giải khai tầng phòng bị cuối cùng, tiến lên một bước, bắt đầu cười ngây ngô: "Nói sớm một chút tốt biết bao, Từ sư bá."
Nàng cười cười đưa phong thư tới.
Từ Tiểu Thụ thận trọng tiếp lấy, dưới ánh mắt soi mói của Hoa Minh, hắn xé phong thư ra, cầm tới một xấp giấy viết thư.
Một cỗ mùi thuốc nhàn nhạt lan tỏa. . .
"Thư này ai viết?"
Từ Tiểu Thụ vừa hỏi vừa mở giấy viết thư.
"Không biết." Hoa Minh lắc đầu, sau đó thò đầu tới muốn nhìn một chút, "Không phải sư tôn thì chính là sư tổ, lại không phải, vậy nhất định là thái sư tổ viết!"
Ngươi đây chẳng phải nói nhảm sao. . . Từ Tiểu Thụ âm thầm đậu đen rau muống.
Sau khi mở giấy ra.
Ánh mắt hắn tìm kiếm, phát hiện phía trên trống rỗng, không có một chữ nào.
"Ngươi xem?" Từ Tiểu Thụ ngạc nhiên, chuyển thư qua cho Hoa Minh nhìn.
"Không có chữ?" Hoa Minh mộng bức, "Ta không có đọc qua, nhiệm vụ sư tôn giao phó, ta không dám nhìn lén, cũng không phải ta xóa đi."
Nếu thư này là do mấy vị đại lão kia viết, ngươi xóa được sao. . . Từ Tiểu Thụ nhất thời nghẹn lời.
Hắn hơi nhíu mày, giống như nghĩ đến chuyện gì.
Hoa Minh đần độn trực tiếp tìm tới cửa, mình chỉ gật đầu nói "Là sư bá của ngươi", nàng liền giao phong thư ra.
Người Tẫn Chiếu nhất mạch, tổng không đến mức đều ngốc giống như nàng, không lường được Hoa Minh có khả năng tìm nhầm người đi?
Như vậy, dưới tình huống cách xa hai vực, cần dùng thứ gì đến nghiệm chứng thân phận, sau đó mới biểu hiện nội dung cho mục tiêu nhìn thấy?
"Tẫn Chiếu Bạch Viêm!"
Từ Tiểu Thụ hơi suy nghĩ một chút, liền cho ra đáp án.
Hắn cười cười lắc giấy viết thư một cái.
"Xèo xèo!"
Bạch Viêm thiêu đốt, giấy viết thư hóa thành tro tàn.
"Ngươi quả nhiên chính là Từ sư bá. . . " Hoa Minh vui vẻ, không quản trước đây như thế nào, tận mắt nhìn thấy Tẫn Chiếu Bạch Viêm, nàng đã hoàn toàn xác định người trước mắt thật đúng là Từ sư bá.
Tẫn Chiếu nhất mạch chỉ mới truyền xuống bốn đời, đệ tử thân truyền chỉ có sáu người.
Cho nên trên đời này, còn ai có thể có được Tẫn Chiếu Bạch Viêm?
"Vì sao ngươi mới Tiên Thiên, lại có được Tẫn Chiếu Bạch Viêm mà không phải Tẫn Chiếu Thiên Viêm?" Hoa Minh đột nhiên nhớ tới cái gì, thần sắc kinh ngạc: "Ta tu luyện ở Thánh Cung, có được rất nhiều rất nhiều tài nguyên, cũng mới vừa luyện ra được Bạch Viêm không lâu, Từ sư bá thật lợi hại. . . "
Lúc này Từ Tiểu Thụ không có tâm tư nhàn rỗi trả lời Hoa Minh.
Sau khi Bạch Viêm thiêu đốt giấy viết thư, một đạo năng lượng mờ mịt huyền ảo, thông qua lực lượng Tẫn Chiếu làm môi giới, truyền vào trong tâm thần hắn.
"Từ Tiểu Thụ."
Trong óc, cùng với âm thanh, hắc quang lơ lửng hội tụ, dần dần phác hoạ ra một bóng người.
Người này mặc một bộ hắc sam, mái tóc màu đen, phía dưới xương gò má cao cao cất giấu ngoan lệ, trong hốc mắt thăm thẳm khảm nạm đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Không có lông mày, mắt quầng thâm, bờ môi mỏng. . .
Mới nhìn một chút, ấn tượng đầu tiên của Từ Tiểu Thụ chính là cay nghiệt cực đoan, vô tình vô nghĩa.
"Ngươi là. . . "
Trái tim Từ Tiểu Thụ phanh phanh đập mạnh, tướng mạo như thế, có thể đảm nhiệm vị trí nhân vật phản diện chung cực đi?
Cho nên ngươi thật đúng là phái người tới tìm ta, muốn giết ta đi, hoặc là. . . bắt về chôn sống?
Khuôn mặt bạc tình bạc nghĩa kia, Từ Tiểu Thụ thật không nhìn ra có nửa điểm hương vị "người nhà".
"Ta gọi Mục Lẫm, theo lý mà nói, ngươi phải xưng ta một tiếng sư thúc."
Thân ảnh nam tử không có lông mày khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng.
Duy nhất đáng mừng chính là, âm thanh hoàn toàn trái ngược với tướng mạo, không chỉ không có âm lãnh chi ý, ngược lại lời vừa ra khỏi miệng, bên trong ẩn chứa một cỗ ấm áp, cọ rửa không ít khí tức âm lãnh trên người.
"Mục sư thúc. . . "
Từ Tiểu Thụ minh bạch người này là ai.
Sư đệ Tang lão đầu, đồ đệ thứ hai của Tẫn Chiếu Bán Thánh, cũng là sư tổ nhất mạch Hoa Minh.
"Ngươi tốt?" Không biết chào hỏi như thế nào, Từ Tiểu Thụ chần chờ thăm hỏi.
Mục Lẫm hiển nhiên không có tâm tư hàn huyên: "Thời gian không nhiều, ta chỉ hỏi ngươi một câu, Tang Thất Diệp bị bắt, ngươi có muốn về Thánh Cung hay không?"
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Lúc trước sư tôn ngươi từng phản ra Thánh Cung, nhưng chuyện của hắn không liên quan gì đến ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ngươi chính là một tên đệ tử dưới trướng ta, chẳng qua là lưu lạc ở bên ngoài, về phần nguồn gốc lực lượng Tẫn Chiếu, không cần lo lắng bất luận kẻ nào truy cứu."
Lời nói này quá bá khí.
Mục Lẫm cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Bất luận kẻ nào".
Từ Tiểu Thụ lập tức kịp phản ứng, sư thúc nói "Bất luận kẻ nào", có lẽ cũng bao gồm Bán Thánh.
Mạnh như vậy sao?
Vô mi đại hiệp biểu hiện, hoàn toàn không quan tâm Thánh Thần Điện a!
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Thánh Cung cùng Thánh Thần Điện, trên bản chất địa vị ngang nhau, chỉ là phương hướng đôi bên khác biệt mà thôi.
Sau khi nghe xong, Từ Tiểu Thụ có chút do dự.
Mặc cho ai bị khối bánh khổng lồ như thế rơi trúng, nhất thời cũng khó mà quyết định được.
"Ta. . . "
Từ Tiểu Thụ há to miệng, lại không biết nên đáp lại thế nào.
Hắn biết chỉ cần mình đáp ứng, gì mà nhiệm vụ Thánh Nô, gì mà vương thành thí luyện, Thánh Cung thí luyện, đều sẽ tan thành mây khói.
Mình có thể lập tức đi đến bờ bên kia, leo lên đỉnh phong chí cao.
Đổi thành lúc trước, Từ Tiểu Thụ có lẽ sẽ đáp ứng.
Từ Thiên Tang Linh Cung đi ra, trực tiếp chuyển sang nơi khác, thay hoàn cảnh mới, dùng hệ thống bị động đi hao một đợt lông dê, phía sau còn có đại thụ làm chỗ dựa, không sợ đắc tội ai, như thế không thơm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận