Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 226: Không Ngừng Thăm Dò Biên Giới Tìm Đường Chết

Diệp Tiểu Thiên hung hăng trừng hắn, đã đến lúc nào rồi mà còn châm chọc!
"Giang điện chủ..."
"Tài nghệ không bằng người, chúng ta nhận!"
Giang Biên Nhạn chậm rãi nói ra, ôm Trình Tinh Trữ trở về, quay đầu liền đi.
Danh ngạch cái gì, đã hoàn toàn không có khả năng lấy được.
Thiên Tang Linh Cung, được a!
Tên Từ Tiểu Thụ kia...
Cuối cùng ông ta cũng minh bạch vì sao người bịt mặt lại mời tiểu tử này, hắn đúng là quái vật mà!
Nổ choáng Trình Tinh Trữ, tựa hồ chỉ là tùy ý?
Bộ dáng phong khinh vân đạm như vậy, hắn dùng bao nhiêu khí lực?
Bảy phần?
Chín phần?
Giang Biên Nhạn cảm thấy suy nghĩ có chút hỗn loạn, thiếu niên như thế xuất hiện ở Linh Cung, chỉ sợ bọn họ sẽ lần nữa quật khởi.
"Diệp tiền bối, Kiều tiền bối, tiểu nữ tử cáo lui trước."
Ngư Tri Ôn chào hỏi một phen, theo sát phía sau, liên túc chuyển bước.
Tân khách đi hết, giữa sân chỉ còn lại bốn người.
"Tiểu Thụ à, xuất thủ cũng quá nặng đi!"
Kiều Thiên Chi nhịn không được cảm khái một phen.
"Y sẽ không truy sát ta chứ, tỉ như đánh tiểu ra lão loại kia?"
Từ Tiểu Thụ tựa hồ có chút khẩn trương.
"Hẳn không đến mức ấy, dù sao cũng là Thánh Thần Điện..."
"Thế nhưng bản thân Trình Tinh Trữ thì sao, chẳng lẽ y không có gia tộc?"
Lần này tất cả mọi người đều bị hỏi khó.
"Có."
Triệu Tây Đông gật đầu cười trên nỗi đau của người khác, y rất vui vẻ nhìn Từ Tiểu Thụ lo sợ.
Từ Tiểu Thụ một mặt tuyệt vọng đi qua đám người, bước chân nặng nề, tiến vào bên trong đại điện, giống như đang im ắng khóc ròng:
"Ta vì Linh Cung chảy máu, vì Linh Cung khiêng cờ, lại phải một mình chịu đựng thống khổ..."
Diệp Tiểu Thiên cùng Kiều Thiên Chi liếc nhau, sắc mặt bắt đầu cổ quái.
"Yên tâm, Linh Cung khẳng định sẽ bảo vệ tốt ngươi, đáp ứng thưởng cho ngươi, không thiếu một phần!"
Diệp Tiểu Thiên nhức đầu hướng vào trong đại điện hô.
Một giây sau, ba người liền nhìn thấy Từ Tiểu Thụ cao hứng bừng bừng từ ôm lấy đá cuội Nguyên Phủ, lại từ trong ngực lấy ra một cái ấn tì, khom người đưa cả hai ra.
"Vậy liền xin nhờ, hai vị tiền bối nhất định phải sửa chữa nó, lúc ta bị đuổi giết mới có cơ hội bảo toàn tính mạng!"
Diệp Tiểu Thiên cùng Kiều Thiên Chi đều im lặng.
Triệu Tây Đông nặng nề thở dài một hơi, quả là thế sao?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 3."
"Cho nên, ngươi thật lấy Sinh Mệnh Linh Ấn ra?"
Mí mắt Diệp Tiểu Thiên cuồng loạn, sắc mặt chuyển xanh.
"Đúng vậy, trước đó cung chủ đại nhân nhận lời qua, nếu ta đánh thắng, liền công nhận thu hoạch của ta ở trong Thiên Huyền Môn."
Từ Tiểu Thụ một mặt vô tội, "Làm sao, linh ấn có vấn đề gì sao?"
"Hô!"
Lão tử tưởng mình chỉ nhận lời một cái vỏ kiếm Hắc Lạc!
Diệp Tiểu Thiên hà hơi, đè xuống táo bạo trong lòng, ôn hòa nói:
"Không có vấn đề gì, đều thuộc về ngươi, cho nên..."
"Ngươi còn lấy thêm bảo vật cùng loại nào không?"
Từ Tiểu Thụ nghiêm túc suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu:
"Không có."
"Thật ư?"
Diệp Tiểu Thiên căn bản không tin.
Ông ta cảm thấy Thiên Huyền Môn vỡ vụn hoàn toàn không có quan hệ với gian tế, có lẽ đều do một mình Từ Tiểu Thụ làm ra.
"Nếu như hiện tại ngươi không lấy ra, sau này bị phát hiện, ta sẽ không nhận!"
Từ Tiểu Thụ nghe thế lập tức xoắn xuýt lên.
Thần sắc như vậy rơi vào trong mắt ba người, nói rõ có vấn đề.
Sắc mặt Diệp Tiểu Thiên từ xanh chuyển trắng, thân thể run rẩy, còn có thật?
"Lấy ra!"
"Ách..."
Từ Tiểu Thụ tâm thần bất định, chỉ có thể chậm rãi lấy ra một chiếc nhẫn màu trắng.
Diệp Tiểu Thiên cảm thấy rất quen, đây không phải chiếc nhẫn hôm đó Từ Tiểu Thụ dùng để phong ấn kiếm khí trong cơ thể Chu Thiên Tham, sau đó cướp người từ trong tay Lệ Song Hành sao?
Chờ một chút!
Phong ấn?
"Ngươi móc Phong Ấn Thạch ra, sau đó luyện hóa?"
Diệp Tiểu Thiên đột nhiên từ trắng chuyển đỏ, đó là bị tức.
"y... xem như thế đi."
Từ Tiểu Thụ khúm núm nói, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không có nói ra chuyện của Mạc Mạt.
Có lẽ sau này có thể tâm sự với Tang lão, Diệp Tiểu Thiên hiện tại... hình như đang ở biên giới mất khống chế?
Diệp Tiểu Thiên thật sắp tức nổ phổi, mình từ các nơi trên đại lục tìm đến tám món bảo vật trấn giới siêu cường, kết quả Từ Tiểu Thụ độc chiếm ba món!
Gia hỏa này là đào bảo đồng tử sao?
Sao hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn, tìm tới nhiều thứ như vậy?
"Cho nên..."
Đạo đồng tóc trắng thu tay vào trong ống tay áo khẽ nắm, muốn bình tâm tĩnh khí, nhưng mặt như phủ băng, "Ngươi còn có kiện trấn giới chi bảo thứ tư?"
"Không có, nửa cái cũng không có!"
Từ Tiểu Thụ một mặt lo lắng cho sinh mệnh của mình, một mặt muốn chiếu cố đến cảm xúc của cung chủ đại nhân, liền quyết tâm giấu A Giới đi.
"Ma ma!"
Một âm thanh có chút tức giận từ trong ngực vang lên, bốn người giữa sân đều bị kinh trụ.
A Giới tức giận.
Bảo bảo khác đều được giới thiệu, vì sao mình đợi lâu như vậy, lại không được đi ra?
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ tái mét.
Nghìn tính vạn tính, không có tính tới A Giới hoàn toàn thông linh, nó có thể nghe hiểu mình cùng người khác đối thoại.
Lạnh...
Lần này lạnh thấu...
"A Giới?"
Kiều Thiên Chi rốt cuộc nghĩ đến chuyện gì, con ngươi co rụt lại, kinh hô một tiếng.
Đồ chơi này cũng bị hắn móc ra?
Ông ta nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, sắc mặt tràn đầy hoảng sợ.
Có cần phải khoa trương như vậy không?
Từ Tiểu Thụ nhìn sắc mặt chấn kinh của hai người, nhịn không được giải thích một câu:
"Chuyện này không liên quan đến ta, chính nó muốn theo ta rời đi."
"Lúc đó, ta đi cứu vớt thế giới, thuận tiện cứu lấy Chu Thiên Tham, sau đó liền đào được nó..."
Kiều Thiên Chi cùng Diệp Tiểu Thiên liếc nhau, cuối cùng chỉ còn thở dài.
Quả nhiên, bị đoán đúng!
Triệu Tây Đông đã ngốc trệ, bốn kiện trấn giới chi bảo, Từ Tiểu Thụ...
"Ta đã nói mà, ta đã nói mà, Từ Tiểu Thụ mới là gian tế lớn nhất!"
Y giống như phát rồ nỉ non, phi thân lên.
"Tiểu tặc, nhận lấy cái chết!"
Cạch!
Diệp Tiểu Thiên kéo tay y lại, ấn xuống.
"Vì sao?"
Triệu Tây Đông chấn kinh, đều trộm tới bốn kiện bảo vật, còn muốn thả hắn?
Từ Tiểu Thụ là con riêng của ngươi?
Đầu óc Diệp Tiểu Thiên đồng dạng có chút trống không, ông ta đã không biết nói gì cho phải.
Tang lão...
Thật giỏi tính toán!
Bốn kiện, một lần hố ta bốn kiện bảo vật!
Lão già chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta!
Ông ta thở khò khè, cố gắng điều tức hơi thở, bờ môi trắng dã, gầm thét lên:
"Lập tức, lập tức, cút khuất mắt lão tử!"
Từ Tiểu Thụ bị dọa đến run tay, bưng lấy mấy kiện bảo bối két một cái quay đầu.
Nhưng mà đi không bao xa, hắn một lần nữa chạy về, nhét đá cuội Nguyên Phủ cùng Sinh Mệnh Linh Ấn vào trong tay Kiều Thiên Chi.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động cộng 3."
"Xin nhờ!"
Từ Tiểu Thụ liếc cung chủ đại nhân tóc trắng râu trắng, thân thể run một cái, chỉ cảm thấy da lông nổ lên.
"Cút đây, cút ngay đây!"
Lòng bàn chân hắn nhanh như chớp, Tông Sư Nhanh Nhẹn bộc phát, lập tức trượt đến không còn hình bóng.
Keng!
Một tiếng vang nhỏ rơi xuống đất, ba người đã mộng bức gian nan cúi đầu.
Bạch sắc giới chỉ lăn vòng, trong không khí yên tĩnh không ngừng phóng thích ra tiếng vang "Ong ong", tựa hồ đang đắc ý cười to.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất không tốt.
Chạy một đoạn hắn mới phát hiện mình khẩn trương đến mức đánh rơi nhẫn, hắn hít một hơi thật sâu, lần nữa quay đầu!
Con mắt Diệp Tiểu Thiên một lớn một nhỏ, con ngươi rung động, không thể tin nhìn thiếu niên chạy đi chạy về.
Sau khi giả hỏa này giữa khoảng cách an toàn với mình, vậy mà chậm rãi ngồi xuống, thò một chân ra...
Mò mò, quắp lấy, kéo chiếc nhẫn trở về!
"Từ! Tiểu! Thụ!"
Tiếng gào thét chấn thiên vang vọng, dọa mấy con linh tước ở trên cây hòe già nhũn chân.
"Nhận kêu gọi, điểm bị động cộng 1."
"Lập tức cút, sẽ không xuất hiện nữa!"
Từ Tiểu Thụ rốt cuộc nhặt được chiếc nhẫn, quay đầu bỏ chạy.
Nếu còn tiếp tục, sợ rằng sẽ thật phải ở lại nơi này!
Triệu Tây Đông nhìn ngây người.
Y quan sát Diệp Tiểu Thiên nổi giận, biểu thị đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy cung chủ như vậy.
Lại liếc nhìn Kiều trưởng lão đồng dạng kinh trệ, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm hai kiện bảo vật trên tay...
"Thật mạnh!"
Đại nhập cảm quá mạnh, một tiếng đông vang lên, chân Triệu Tây Đông nhũn ra, y co quắp ngã xuống đất.
"Nhận kính nể, điểm bị động cộng 1."
Bạn cần đăng nhập để bình luận