Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ

Chương 421: Không Thích Giết Chóc (2)

Tẫn Chiếu Thiên Viêm rõ ràng là một loại hỏa diễm bá đạo tới cực điểm, áp súc hỏa chủng càng là bá đạo bên trong bá đạo.
Nhưng giờ khắc này, bọn chúng xoay vòng ở trên đầu ngón tay Từ Tiểu Thụ, cho dù dùng linh niệm quan sát, cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy khỏa "hạt đậu".
"Đây là..."
Giữa sân, người có thể nhìn ra không thích hợp không nhiều, cho dù là Thủ Dạ, lông mày cũng đang nhíu chặt lấy.
Ông ta có thể cảm giác được một thức linh kỹ này của Từ Tiểu Thụ tuyệt không tầm thường.
Thế nhưng hình ảnh linh niệm truyền đến, quá mơ hồ.
Bọn chúng tựa như năm cái "Tiểu Hỏa Cầu", hoàn toàn không có lực sát thương.
Chỗ ông ta cảm thấy không thích hợp, thật ra chính là trình độ khống chế hỏa diễm của Từ Tiểu Thụ.
Thao túng lô hỏa thuần thanh, thậm chí phản phác quy chân, đã khiến người ta vô tình bỏ qua phần thao túng tinh diệu này.
Giống như một chén rượu ngon lâu năm đục ngầu, chỉ có đại sư chân chính, mới có thể nhìn ra giá trị tuyệt vời của nó.
Nhưng đại sư cường đại đến đâu đi chăng nữa, chỉ mới nhìn lần đầu tiên, cũng không thể nhìn ra rốt cuộc là dùng thủ pháp gì.
Thủ Dạ nhìn ra vi diệu ẩn hàm bên trong vi diệu.
Mấy lão gia hỏa khác cũng có phát hiện, thế nhưng chỉ cảm thấy vi diệu mà thôi.
Mà đám thanh niên tài tuấn ở bên dưới, ngay cả "vi diệu" cũng không thể nhìn ra.
"Chỉ có thế?"
Mạnh Tân kém chút bị năm viên đậu của Từ Tiểu Thụ chọc phát cười.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1."
Đám người vây xem bên dưới cũng lập tức tỉnh ngộ lại.
"Tên Từ Tiểu Thụ này, sẽ không phải bị hạn chế năng lực, liền không còn chiếu số khác đi?"
"Nghe Mạnh Tân nói, hình như hắn không biết linh kỹ?"
"Rất có thể, trong nhà ta cũng đã truyền đến tin tức, Từ Tiểu Thụ thật đúng là dùng đường tắc tăng kiếm ý lên... con hàng này, dùng hai năm tu luyện Bạch Vân Kiếm Pháp, thế mà chỉ có thể luyện thành một thức."
"Ngươi tin nổi không?"
"Tối này vì muốn phong quang, nhất định đã cắn thuốc."
"Mạnh Tân kiếm lời!"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động cộng 1100."
"Nhận trào phúng, điểm bị động cộng 654."
Từ Tiểu Thụ yên lặng không nói, trong đám gia hỏa bên dưới, nhất định cũng có người nắm giữ tình báo mới nhất.
Nhưng cho dù có mới, cũng không đủ.
Dù sao, chân chính kiến thức qua một chiêu này của mình, đều đã trở thành pháo hoa cả rồi.
Lần nữa sử dụng Ngũ Chỉ Văn Chủng Thuật, Từ Tiểu Thụ có một loại cảm giác thân thiết.
Hắn cố nén xúc động sử dụng đa trọng hỏa chủng, quay đầu nhìn trọng tài.
"Cứu hắn."
Trọng tài sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Từ Tiểu Thụ đã biến mất không thấy đâu.
Chiến đấu bắt đầu!
Lần này Từ Tiểu Thụ không có để người khác tiên tiến công trước.
Hắn vận dụng Nhanh Nhẹn đến cực hạn, trong nháy mắt rung thân, cả người đã bỗng nhiên áp sát.
Mạnh Tân quá sợ hãi.
Y không ngờ vừa rồi Từ Tiểu Thụ không đúng đắn như vậy, thế nhưng một khi khai chiến, liền lập tức tiến nhập trạng thái nghiêm túc.
Loại người này quá kinh khủng.
Lời nói và hành động của hắn lúc trước, không phải đều là giả vờ đấy chứ?
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Mạnh Tân có chút trắng bệch, nhưng phản ứng của y thập phần linh mẫn, cơ hồ trong chớp mắt Từ Tiểu Thụ biến mất, y đã lập tức quay người.
Quả nhiên, Từ Tiểu Thụ gần kề sau lưng!
"Thiên Kiếm Thiết!"
Cúi gập người xuống, Mạnh Tân thậm chí còn không dùng tay chạm vào chuôi cự kiếm, thế nhưng cự kiếm lại giống như bị người hung hăng quay một vòng, lấy cột sống Mạnh Tân làm điểm chống đỡ, kiếm quang như trăng tròn.
Vừa ra tay, chính là linh kỹ Tiên Thiên thuần phát!
"Xùy!"
Không khí trực tiếp bị trảm bạo, kiếm khí hình khuyên từ trên đài cao cắt qua, trực tiếp trảm thấu thân thể Từ Tiểu Thụ.
"Ngọa tào."
"Chết?"
Đám người biết rõ kiếm khí kia không có khả năng chém tới mình, nhưng giống như phản xạ có điều kiện, vẫn bất giác cúi thấp người.
Lúc hoàn hồn, lại nhìn thấy thân thể Từ Tiểu Thụ bị trảm qua dần dần tiêu nát.
Mà sau khi Mạnh Tân cong đầu gối, liền đưa mắt nhìn bóng dáng Từ Tiểu Thụ.
"Tốc độ thật nhanh!"
Giờ khắc này, tất cả mọi người liền biết thân ảnh đứng sừng sững ở sau lưng Mạnh Tân, chỉ là tàn ảnh Từ Tiểu Thụ tạo ra.
Đồng thời, tận mắt nhìn thấy tốc độ như thế.
Nhớ lại trận chiến với Tập Vũ Sinh vừa rồi, hình ảnh Từ Tiểu Thụ đứng sừng sững bất động ở dưới vạn vũ, khiến mọi người càng khắc sâu ấn tượng hơn.
"Gia hỏa này, thật đáng sợ."
"Tốc độ của hắn, căn bản đã vượt khỏi cấp bậc hiện tại của chúng ta."
"Cho dù là Tông Sư, cũng đến thế là cùng."
"Thế nhưng linh kỹ như thế, sao thời điểm sử dụng, lại không phát hiện tấy linh nguyên ba động, phảng phất, giống như kỹ năng thiên phú bẩm sinh?"
Mạnh Tân ở trên lôi đài đồng dạng ý thức được không đúng, sau khi trảm xong một thức linh kỹ, y liền nắm lấy cán kiếm vừa mới xoay hết một vòng xong.
Cầm kiếm bổ xuống, chân trời xuất hiện lôi điện oanh minh.
"Kinh Trì Đình!"
Một tiếng ầm vang, kiếm kia còn chưa chém xuống, thần lôi phía trên cửu tiêu phảng phất được tiếp dẫn, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đánh xuống đài ao.
"Bành!"
Đá vụn nổ tung, ngân xà loạn vũ.
Tất cả mọi người đều bị hù dọa.
"Khá lắm, Kinh Trì Đình... đây là linh kỹ chiêu bài của Mạnh gia, nghe nói là thoát thai từ linh kỹ Vương Tọa "Lôi Trì Long Vũ", cho dù ở trong cảnh giới Tông Sư, uy lực cũng cực kỳ khả quan."
"Từ Tiểu Thụ sẽ không chết thật đấy chứ?"
Hoàn toàn khác với ảo giác của đám người, tâm của Mạnh Tân giờ phút này đã chìm vào đáy cốc.
Chỉ có chân chính chiến đấu với Từ Tiểu Thụ mới có thể phát hiện, đài cao bạo tạc, không chỉ là vì Kinh Trì Đình dẫn bạo.
Trước khi dẫn bạo, nơi này đã nổ tung một lần.
Mạnh Tân có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình ảnh thoáng qua kia.
Thế nhưng, hình ảnh kia, Từ Tiểu Thụ chỉ đạp một cước, lôi đài liền nổ?
Mẹ nó, kia là năng lực kia?
Không có khả năng a!
Cho dù lôi đình chớp mắt đánh xuống, thế nhưng nhờ vào lực phản chấn, Từ Tiểu Thụ đã tránh thoát được một kích kia của mình.
"Tốc độ phản ứng gì thế này? Siêu việt lôi đình?"
Mạnh Tân hoảng sợ.
Từ khi chiến đấu đến bây giờ, y chưa từng đụng tới một góc áo của Từ Tiểu Thụ.
Nghiêm ngặt mà nói, thậm chí thân ảnh của tên kia, y cũng chưa từng nhìn rõ... dù chỉ một lần!
"Ở đâu?"
Mạnh Tân đại phóng linh niệm, nhìn thấy ở trên không xuất hiện một cái... bồn tắm lớn?
Ở đây, sao lại xuất hiện loại vật này?
"Không đúng!"
Y đột nhiên ý thức được, thứ kia nhất định là do Từ Tiểu Thụ triệu hoán ra.
Mượn nhờ mặt đất phản chấn, trong nháy mắt tránh thoát lôi đình, hắn còn bay lên trên không, sau đó lấy ra linh khí phòng hộ giống như bồn tắm, dự định từ trên cao tiến công?
Mạnh Tân cho ra kết luận, trong lòng đại định, cười lạnh thành tiếng.
"Từ Tiểu Thụ, phạm vi công kích của ta, không chỉ có ngần ấy!"
"Hiện tại ngươi vẫn chưa thoát khỏi!"
Y gầm thét, mặt mũi trở nên dữ tợn.
Một tích tắc này, thiên địa linh khí chen chúc nhập thể, Tiên Thiên kiếm ý lăng nhiên mãnh liệt từ trên thân kiếm bay lên, hóa thành một vệt kim quang.
"Diệu Dương, Kinh Lôi Lạc!"
Mạnh Tân vung ra một kiếm, kim quang trên thân kiếm phảng phất giống như ngựa hoang thoát cương, phía sau ngựa hoang, chính là một vầng mặt trời chói lóa.
Cùng lúc đó, hư không lôi điện cuồng vũ, lần nữa đánh xuống từng đạo u tử lôi đình.
Cường độ như vậy, một kiếm chi uy tiếp cận linh kỹ Vương Tọa, cho dù Từ Tiểu Thụ dùng linh khí phòng ngự, cho dù Từ Tiểu Thụ có là nhục thân Tiên Thiên đại thành...
Cũng khó thoát khỏi cái chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận