Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 100: Anh ơi anh nóng đến toát mồ hôi luôn rồi kìa, để em lau cho anh nha!

Chương 100: Anh ơi anh nóng đến toát mồ hôi luôn rồi kìa, để em lau cho anh nha!Chương 100: Anh ơi anh nóng đến toát mồ hôi luôn rồi kìa, để em lau cho anh nha!
Lâm Chu vẫn rất là tò mò.
Nếu không phải không quen thuộc với mọi người, cậu thật sự muốn hỏi xem có đúng thế không. ...
Hai tiếng đồng hồ đã làm xong năm trăm xâu kẹo hồ lô.
Số hoa quả không dùng hết còn lại, Lâm Chu cũng tiện tay làm thành kẹo hồ lô.
Hôm nay cậu làm hai loại vỏ.
Hoa quế khô dùng để nấu cháo tuần trước còn lại rất nhiều, trực tiếp bỏ vào trong vỏ biến thành kẹo hồ lô hoa quế.
Trên trái táo gai đỏ au được bao phủ bởi lớp vỏ óng ánh trong suốt mang theo hoa quế khô nằm rải rác. Mùi hoa quế không nồng nhưng nhìn thôi cũng cảm thấy thoang thoảng mùi hương rồi.
Lúc ăn vào miệng càng làm phong phú hương vị, ngọt ngào thơm mùi hoa quế, mùi vị có trình tự, hương vị càng nhiều.
Có hai loại, dứa gai' để chỉ loại quả nhỏ, lá có gai, mắt trái dày, vị ngọt đậm; còn 'dứa không gai' để chỉ loại quả lớn, lá không gai, mắt trái thưa, vị ngọt dịu.
Cậu xâu kẹo hồ lô ngô, có cả kẹo hồ lô ớt Hàng Châu.
Còn có cả dứa không gai và dứa gai* nữa.
Có cà chua kẹp ô mai phủ đường.
Ớt sừng trâu cũng không buông tha luôn.
Có hai loại, dứa gai' để chỉ loại quả nhỏ, lá có gai, mắt trái dày, vị ngọt đậm; còn 'dứa không gai' để chỉ loại quả lớn, lá không gai, mắt trái thưa, vị ngọt dịu.
So sánh với kẹo hồ lô tương đối bình thường ngày hôm qua, hôm nay Lâm Chu bùng nổ linh cảm.
Lâm Chu căn dặn Tôn Đức Nghiệp xong rồi giao nhà cửa cho họ, mình thì lái chiếc xe ba bánh yêu quý xuất phát đi bày quầy bán hàng.
Liếc mắt nhìn lại, xanh, đen, đỏ, vàng, cam nhiều loại kẹo hồ lô làm người ta nhìn đến hoa cả mắt.
"Số còn lại là để cho mọi người đấy. Cháu đi ra ngoài bày sạp, không xác định sẽ trở về lúc nào. Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, tùy tiện nấu nồi canh chờ cháu trở lại rồi làm tô mì là được."
Bởi vì không phân rõ sự khác biệt của hai loại này, nhìn đều không khác mấy, mà gọt vỏ xong cũng xêm xêm nhau nên cậu mua cả hai.
Đồng thời các gánh hàng rong, các quán ven đường trước cổng trường cũng bắt đầu nghênh đón đại bộ đội khách hàng.
Lúc cậu đến mới 11 rưỡi, các học sinh còn chưa tan học.
Cho tới 11 giờ 45, trong trường vang lên tiếng chuông tan học, không bao lâu sau các học sinh ùa ra.
Một đường lái thẳng đến trường tiểu học ngoại ngữ quốc tế.
Thời điểm này các học sinh đã đói meo cả bụng rồi.
"AI Kẹo hồ lô kìa!"
Nếu biết sớm là tan học không mua được kẹo hồ lô thì nhóc đã không ham kiếm tiền rồi, như vậy không đến mức mình chẳng ăn được miếng nào.
Bắt đầu từ hôm qua không mua được kẹo hồ lô, tâm trạng của nhóc vẫn luôn không được vui cho lắm, kéo dài đến tận ngày hôm nay vẫn còn rầu rĩ.
Trân Phong cũng không ngoại lệ.
Nhóc ra khỏi cổng trường, vô thức nhìn lướt qua các quán ăn vặt ven đường. Sau đó nhìn thấy quầy thủy tỉnh bán kẹo hồ lô quen thuộc. Ai nấy đều đeo cặp sách chạy ra ngoài trường.
Hai mắt Trần Phong tức khắc vụt sáng. Nhóc kích động hô to, đeo cặp sách chạy đến trước quầy hàng của Lâm Chu.
Nhóc vừa chạy còn vừa hưng phấn nhảy nhót.
Dẫn đến Lâm Chu nhìn thấy nhóc ngay từ đằng xa.
Con khỉ con này chẳng phải là thằng nhóc đi siêu thị dùng đồng hồ thông minh đổi tiền hôm qua à?
"Anh ơi, anh lại đến bày quây bán đồ hả? Chiều hôm qua sao anh không đến? Em mang theo rất nhiều bạn đến mua kẹo hồ lô, thế mà chẳng thấy anh đâu cả."
Trần Phong đang ríu rít nói, ánh mắt liếc qua thì nhìn thấy bạn ngồi cùng bàn đang chuẩn bị lên xe về nhà cách đó không xa, lập tức hét lên gọi cô bé.
"Hồ Giai Di, mau tới đây, hôm nay ông chủ bán kẹo hồ lô đến rồi này!"
Nhóc vừa la thế, tức khắc không chỉ thu hút bạn ngồi cùng bàn của mình mà còn có ánh mắt của một đám học sinh tiểu học xung quanh nữa.
Tin tức tốt là Lâm Chu lập tức buôn bán khá khẩm hơn.
Tin tức xấu là, không chỉ xe ba bánh, đến cả bản thân cậu cũng bị một đám học sinh tiểu học xúm lại tạo thành một vòng vây, không thể động đậy.
"Wow nhiều kẹo hồ lô quá đi!"
“Trời ơi, toàn vị mà tớ chưa ăn thôi!"
"Đây là vị gì thế? Que cay hả?"
“Trời ạ, còn có ớt nữal"
Lâm Chu dở khóc dở cười bị chúng học sinh tiểu học chen chúc tại một chỗ. Nhiều trẻ con như vậy cậu cũng không dám giãy giụa mạnh quá, chỉ có thể sinh tồn trong kẽ hở, khuyên tụi nhóc lý trí chút.
"Mọi người đừng chen lấn, xếp thành hàng, lần lượt từng người!"
Lời nói của Lâm Chu biến mất trong tiếng cãi nhau ì xèo của đám học sinh tiểu học.
"Ông chủ ông chủ, cho em 100 tệ kẹo hồ lô đi."
"Em muốn 70 tệ."
"Em muốn 200 luôn."
"Ông chủ ơi, dùng đồng hồ thông minh tra tiền được không ạ?"
"Anh ơi, anh cầm của em trước đi!"
"Cho em trước, em chọn trước!"
Có đứa cầm tiền dúi đến trước mặt Lâm Chu, có đứa tranh đoạt thứ tự chọn món, còn có đứa đoạt vị trí. Vị trí trước tủ kính là bị tranh đoạt kích liệt nhất.
Trong lúc nhất thời âm ï chen lấn vô cùng, cũng không biết là do nóng hay do gấp gáp mà trên trán Lâm Chu cũng bắt đầu đổ đầy mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận