Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 173: Sao có thể có người lớn tùy hứng như vậy chứ! (1)

Chương 173: Sao có thể có người lớn tùy hứng như vậy chứ! (1)Chương 173: Sao có thể có người lớn tùy hứng như vậy chứ! (1)
Ăn một miếng đã có thể nhận ra sự khác biệt, nhiều ngày như vậy vẫn đang nhõng nhẽo đòi ăn, làm các phụ huynh rầu muốn chất.
"Đừng nhắc nữa, đứa nhóc nhà tôi mỗi ngày ở nhà quấy phá đòi ăn kẹo hồ lô, tôi gọi ship về nhà, kết quả ăn một miếng thì không ăn nữa, nói hương vị không đúng."
"Kẹo hồ lô không phải đều cùng một hương vị sao? Cũng không biết nó ăn ra được khác biệt ở đâu."
"Đứa nhỏ nhà tôi cũng thế, thế nào cũng phải ăn kẹo hồ lô bán ở cổng trường."
"Kẹo hồ lô ở cổng trường bán mấy ngày thì không bán nữa, làm bọn nhỏ nhớ mong đến tận bây giờ."
"Tôi cũng từng mua kẹo hồ lô ở cổng trường rồi, hương vị quả thật rất ngon, lớp áo đường đó không giống với mùi vị lớp đường ở chỗ khác, giòn hơn một chút, cảm giác như lưu ly ấy. Vị ngọt chẳng những không gắt mà còn rất thơm, chất lượng hoa quả cũng tốt, chua ngọt vừa phải."
Mẹ Trần tưởng tượng tới vị chua chua ngọt ngọt của trái cây phủ đường liền nói luyên thuyên không ngừng.
"Mọi người không biết à?"
Mấy phụ huynh biết chân tướng bất ngờ không kịp phòng:
Con gái của cô cũng thích ăn kẹo hồ lô ở cổng trường, sau đó không ăn được, cậu của nó liên cho nó ăn gà rán.
Các cô sắp bị bọn nhỏ làm phiền chết rồi.
Cô nói ra lời này, lập tức thu hút sự chú ý của mấy phụ huynh trong nhóm, đều hỏi cô biết thông tin nội bộ gì.
Bấy giờ Phương Dao mới biết câu chuyện của ông chủ bán kẹo hồ lô.
"Ông chủ Lâm bán kẹo hồ lô này mỗi tuần đều sẽ bán một món ăn khác nhau ở vị trí khác nhau. Sau đợt bán kẹo hồ lô ở cổng trường, tuần trước ông chủ bán gà rán ở cửa quán bar Bài Hát Cũ. Cậu của con gái tôi còn mua gà rán về, mùi vị thật sự rất ngon. Con gái tôi ăn gà rán xong thì không đòi kẹo hồ lô nữa."
Chị gái của Phương Tuấn là Phương Dao, cô thấy tin nhắn trong nhóm thì đưa ra nghi vấn.
"Ông chủ Lâm này rất nổi tiếng, chị tìm kiếm ở cùng thành phố là có thể tìm được."
"Chúng tôi không biết, mỗi ngày đi làm đã đủ bận rồi, ai lại đi chú ý tới một cái quán ven đường chứ!"
"Nếu không phải con cái ở nhà cứ làm ầm ï đòi ăn, tôi còn không biết."
"Còn có việc này?"
Mấy phụ huynh bị bọn nhỏ làm ầm ï đến không còn cách nào nghe vậy cũng đi tìm kiếm một phen.
Đặc biệt là khi cô cũng nếm thử gà rán mà Phương Tuấn mang về, hoàn toàn chìm đắm trong tài nghệ nấu ăn của ông chủ Lâm, trở thành fan của cậu.
Vốn tưởng rằng ông chủ Lâm nổi như vậy chắc mấy phụ huynh đều biết, không ngờ đều không biết!
Trước đó Phương Dao nghe thấy hình thức bày quầy hàng kỳ lạ như thế cũng rất tò mò, lên mạng tìm kiếm thử. Kết quả là tìm được một đống bài post video, đều khen kỹ thuật nấu ăn của ông chủ Lâm tốt, món ăn làm rất ngon sau đó toàn mạng tìm người vân vân.
Sau đó gửi đến thắc mắc mới toanh. Không ăn được kẹo hồ lô rồi đấy.
Chưa kể hôm nay còn mưa, rất có khả năng ông chủ Lâm không bày quầy hàng.
Nghe nói em trai Phương Tuấn là trưởng nhóm trong nhóm fan của ông chủ Lâm, Phương Dao gửi tin nhắn hỏi Phương Tuấn.
Phương Dao cũng không biết.
Hỏi hay lắm.
Hôm nay Phương Tuấn đã bị hỏi vấn đề này cả ngày, cũng không còn sức mà trả lời nữa rồi. Thế thứ hai tuần này đã là một tuần mới, ông chủ Lâm đi bày quán ở đâu, bán cái gì?
Xem thời gian và thái độ bày quầy hàng tùy hứng của ông chủ Lâm là biết ông chủ Lâm không thiếu tiền.
Không thiếu tiền, rất có khả năng sẽ chẳng bày quầy hàng kiếm tiền khi trời mưa to thế này đâu.
Mưa to thế này thì có khách hay không cũng là một vấn đề.
Phương Dao vừa nghe, cảm thấy có lý, lập tức gửi tin tức này vào trong nhóm phụ huynh.
Mẹ Trần biết được nguyên nhân quá trình, lập tức nói lại với Trân Phong.
Tâm lý Trần Phong tổn thương một giây.
"Sao trên đời lại có người lớn tùy hứng như vậy chứt"
Cơn mưa này kéo dài ba ngày.
Suốt ba ngày Lâm Chu cũng không bày hàng, ở nhà lười biếng.
Bởi vì mưa to đi kèm sấm chớp, lại đến rào rào nên trừ khách hàng cứng đầu thì không có bao nhiêu người mạo hiểm mưa to ra ngoài tìm Lâm Chu.
Tất cả mọi người cảm thấy trời mưa to thế này thì Lâm Chu sẽ không bày quầy hàng.
Lâm Chu đã quen lên mạng tìm kiếm tin tức về mình, nhìn thấy sự suy luận của các khách hàng thì cũng rất bất ngờ.
Cậu rất hoài nghi có phải hệ thống biết tuân này trời mưa, mới phát nhiệm vụ phúc lợi không.
Một tuần tích lũy bán ra một trăm cái bánh hamburger, cho dù 100 tệ một cái hamburger cũng rất dễ bán.
Hôm nay cuối cùng cũng tạnh mưa rồi, cậu nóng lòng muốn thử, chuẩn bị bày quầy đi bán hamburger.
Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, cậu cũng hơi nhớ những khách hàng đáng yêu kia rồi.
Cũng không biết có người nào có thể tìm được cậu hay không, he hel
Bày quầy hàng đầu tiên phải đi mua nguyên liệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận