Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 484: Công thức bí mật chế biến cổ vịt (2)

Chương 484: Công thức bí mật chế biến cổ vịt (2)Chương 484: Công thức bí mật chế biến cổ vịt (2)
So với những người lớn tuổi ngồi sẵn trước khán đài chờ xem biểu diễn.
Giới trẻ lại tập trung đông đúc trước quầy quà vặt.
Có những cặp đôi trẻ đang xếp hàng mua quà vặt.
Có một nhà mấy người cùng ồn ào sôi nổi mua chút đồ ăn nhẹ để lát nữa xem kịch.
Khắp đường phố toàn là người đến người đi.
Lâu lắm rồi Lâm Chu không bày quầy bán hàng ở nơi náo nhiệt thế này.
Sự hiện diện của cậu rất hòa nhập với nơi đây.
Cậu dừng lại ở một chỗ trống ngẫu nhiên, bật ngọn đèn nhỏ trên tấm biển hiệu, mấy chữ lớn 'Cổ vịt - công thức bí mật' lập tức bừng sáng.
Lâm Chu xé xuống một túi nhựa treo bên cạnh, nhìn cặp tình nhân đối diện hỏi.
Những món như cổ vịt, chân vịt chính là đồ ăn nhẹ cần có khi xem kịch.
"Ông chủ, lấy tôi 20 tệ cổ vịt đi."...
"Ây yô, thật sự có cổ vịt này, em tìm lâu lắm rồi, cuối cùng cũng tìm được. Xem kịch sao có thể không có cổ vịt chứ!"
Lâm Chu vừa bày đủ các các nguyên liệu làm vịt kho ăn vặt ra, lập tức có một cặp đôi trẻ bước đến.
"Anh lấy cay hay không cay?"
Lâm Chu chuẩn bị các nguyên liệu làm vịt kho ăn vặt từ trước, đặt ngay ngắn trong tủ kính, dán sẵn giá cả từng loại.
Cô gái nghe vậy lập tức trở nên rối rắm.
Nghe thấy cô gái muốn ăn cay, chàng trai bên cạnh thì thâm vào tai cô gái nhắc nhở.
"Không phải em nói đang nổi mụn, hai ngày nay không ăn cay sao?"
"Cay đi."
"Ok."
Nhưng cổ vịt không cay còn gì ngon đâu. Vừa cay vừa thơm mới ngonl
Cô gái do dự sờ cục mụn trên mặt mình, vẫn sửa miệng: "Ông chủ, hay là lấy không cay đi."
Hai ngày nay cô nóng trong người, trên trán dưới cằm đều nổi mụn, theo lý thuyết ăn thanh đạm một chút mới tốt.
Lâm Chu thuận thế dùng túi nhựa lấy một chút cổ vịt nguyên vị đặt lên cân tính cân nặng.
Giống như mùi thơm cũng theo nhiệt độ thấp mà trở nên nội liễm.
Cô gái gật đầu, bạn trai bên cạnh liền tự giác mở di động bắt đầu quét QR trả tiền.
"Được."
Tay Lâm Chu canh rất chuẩn, do cổ vịt có từng đốt, nên cũng không có cách nào gom thành số nguyên.
Các bộ phận vịt bị nguội chưa được hâm với nước om đã thơm như vậy.
"21 tệ được không?"
Nhưng cầm trong tay vẫn có thể ngửi được mùi thơm lạnh đặc biệt đó, rất tươi!
Một túi cổ vịt được đóng gói xong, Lâm Chu còn chu đáo bỏ thêm bao tay dùng một lần và khăn giấy vào.
Cặp tình nhân đi xong, Lâm Chu còn chưa kịp lấy ghế nhựa ra ngồi xuống, lại có khách hàng đến mua cổ vịt.
Cả hiện trường đều trở nên náo nhiệt vì gánh hát đến biểu diễn.
"Náo nhiệt quá, giống như lúc nhỏ, trước kia lúc phường có kịch để xem, chung quanh cũng có rất nhiều quầy ăn vặt, người lớn trong nhà mang theo băng ghế đến xem kịch, còn mua chút đồ cho trẻ con ăn để có thể yên ổn xem một tuông kịch." Trong đám người cặp tình nhân tay trong tay đi đến khu vực sân khấu.
Nghe cô gái nói, chàng trai không có gì ấn tượng, nhưng không ảnh hưởng cậu cùng bạn gái đến xem kịch.
"Lần sau em muốn xem, anh sẽ chú ý ở đâu có rạp hát, đến lúc đó dẫn em đi."
"Em chỉ thích kiểu sân khấu ngoài trời thôi, cảnh tượng nhiều người tụ tập lại sẽ rất náo nhiệt, nhà hát lớn hoặc là địa điểm biểu diễn quá chính thức, em cũng ngại gặm cổ vịt."
Cô gái nghịch ngợm lắc lư cổ vịt, cười lộ ra chiếc răng nanh nhỏ.
Chàng trai chiều chuộng sờ tóc cô, che chở cô gái đi trong đám người. ...
Bề ngoài cổ vịt mà Lâm Chu om ra cực kỳ đẹp.
Các bộ phận vịt vị cay màu đỏ bóng loáng, rắc mè trắng thơm ngào ngạt, chất trong mâm đã đủ thu hút tầm mắt người qua đường.
Trên tủ kính trong suốt còn mang theo ngọn đèn ấm áp.
Khiến người ta dưới bầu trời dần tối cũng có thể thấy rõ dáng vẻ của món ăn trong tủ kính.
Rong biển màu xanh sẫm bóng loáng dầu hình thành đối lập rõ ràng với lát ngó sen bên cạnh, lát ngó sen được om đã chuyển từ màu trắng sang nâu nhạt.
Nguyên liệu nguyên vị nhìn có hơi nhạt nhẽo, nguyên liệu vị cay thì mang theo màu đỏ của ớt, nhìn càng muốn ăn hơn.
Mỗi loại nguyên liệu đều được làm sạch đặt trên mâm, không có nước, cảm giác rất sạch sẽ.
Trước khi Lâm Chu bày quầy, vừa cày phim vừa ăn không ít.
Miệng ăn cay cũng hơi sưng lên, lúc này đeo khẩu trang nên không ai thấy.
"Ông chủ, cổ vịt bán thế nào?"
Lại một người khách đến hỏi giá, không chớp mắt nhìn chằm chằm cổ vịt trong tủ kính.
Nguyên liệu đầy ắp đặt cùng nhau khiến người ta rất thèm ăn! Chỉ là chủng loại quá nhiều, cái này cũng muốn ăn cái kia cũng muốn ăn.
Khách hàng lập tức chú ý tới giá cả của mỗi loại thức ăn được ghi chú, nhất thời bình tĩnh lại, không tham nữa.
"Lấy tôi chút cổ vịt, lưỡi vịt, hai cái đầu còn có một chút đậu tương, đều lấy vị cay."
Khách hàng không nói chính xác giá cả và phân lượng.
Lâm Chu cầm túi bóng, lấy chút cổ vịt, hỏi khách hàng: "Có đủ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận