Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 696: Sao không có ai ở đây hết vậy! (1)

Chương 696: Sao không có ai ở đây hết vậy! (1)Chương 696: Sao không có ai ở đây hết vậy! (1)
Ăn quá ngon! Đậu hũ tươi non tới nỗi không dùng đũa hay thìa, chỉ cần người ta hớp thẳng vào.
Dường như đậu hũ cũng không chờ kịp muốn được mọi người ăn ngay, vội vã trượt vào miệng người thưởng thức, lập tức tan chảy trong miệng mà không cần nhấm nuốt. Mùi vị nóng bỏng này chạy thẳng xuống dạ dày, tạo cảm giác sảng khoái lan ra khắp bụng.
Hệ thống sưởi trong phòng rất đầy đủ, ăn xong một bát đậu hũ làm người ta nóng đến sau lưng đổ đầy mồ hôi.
Nhưng vẫn không nhịn nổi muốn ăn thêm bát nữa.
Nước sốt cậu chủ vừa làm cũng rất ngon.
Quản gia Tôn cầm con dao Lâm Chu đặt trên bàn lên, cẩn thận cắt cho mình thêm một bát đậu hũ.
Ông sợ động tác quá mạnh sẽ phá vỡ thùng đậu hũ hệt như rương bạch ngọc này.
Thế thì không đẹp nữa.
Trước đây, quản gia Tôn cũng là đầu bếp, từng ăn không ít món ngon. Không ngờ có một ngày ông còn cảm thấy kinh ngạc trước một bát đậu hũ.
Phải nói rằng nước sốt dầu cay chủ yếu chú trọng hương vị tỏi và dầu đỏ cay. Trong khi tương vừng, tương hẹ và sa tế thì tập trung vào mùi dầu vừng thơm nồng và vị hẹ the the hơn. Cả hai loại tương này đều không quá cay, ngược lại còn vì có thêm ớt mà hương vị tổng thể càng thêm trọn vẹn.
Quản gia Tôn cẩn thận ngẫm nghĩ.
Lâm Chu thấy quản gia Tôn đã ăn đến bát thứ hai, nếm đủ hai loại nước sốt nên hỏi ý ông.
"Loại nước sốt nào ăn ngon hơn thế chú?"
"Nếu là người phương nam, có lẽ sẽ thích loại nước sốt dầu đỏ cay nồng hơn. Còn người phương bắc rất có thể sẽ thích hương vị đậm đà, dịu nhẹ của tương hẹ. Cả hai loại đều có vị ngon riêng, không ngờ một bát đậu hũ vô cùng đơn giản cũng có thể ngon lành đến mức này."
Sau đó, ông múc xong bát đậu hũ rồi rưới nước sốt Lâm Chu vừa làm lên.
Trước kia, cậu vẫn tin vào sự khác biệt khẩu vị giữa hai miền nam, bắc.
Là món đổi mới sự hiểu biết của ông về đậu hũ.
Lâm Chu gật đầu.
Món đậu hũ làm thủ công truyền thống này khác hẳn đậu hũ được bán bên ngoài.
Lúc này, mọi người đã bận rộn suốt buổi, ăn được một miếng đậu hũ tươi ngon, thật sự quá tuyệt!
Chỉ cần là người không có vấn đề về vị giác đều sẽ cảm nhận được món ăn rất ngon.
Cơ thể sẽ không gạt người, ăn ngon hay không, nếm thử một miếng là biết ngay.
Nhưng hiện tại, cậu càng tin tưởng khi đồ ăn đủ ngon, mặc kệ là người phương nam hay người phương bắc, thậm chí là người nước ngoài.
Nhất thời, trong phòng bếp im ắng không tiếng động, mọi người đều tập trung ăn đậu hũ. Đậu hũ không cần nhai nhiều nên không có cả âm thanh nhấm nháp, chỉ có tiếng nuốt nhẹ.
Dãy núi Trường Bạch, đỉnh chính là núi Đại Bạch có nhiều đá bọt* trắng, tuyết phủ quanh năm. Hơn nữa có rất nhiều ngọn, trên núi còn có cao nguyên, các khu trò chơi thể thao băng tuyết, khu thắng cảnh rất lớn.
Lúc cậu tỉnh lại lần nữa đã là 12 giờ.
Lúc này, Lâm Chu đã ăn xong bữa sáng và bữa trưa. Vì để buổi chiều bày quầy bán hàng tốt hơn, cậu quay về phòng ngủ trưa một giấc.
Từ lúc cậu thức dậy rồi thấy nhiệm vụ vào rạng sáng đã bắt đầu thu xếp đồ đạc, ngồi máy bay đi Cát Lâm. Đến nơi lại vội vàng bắt tay vào làm đậu hũ, chỉ có hiện giờ làm xong mới có thể nghỉ ngơi một chút. Nhờ Lâm Chu đặt báo thức trước khi chìm vào giấc ngủ. ...
Lâm Chu cũng ăn hai bát đậu hũ, sau khi no bụng thì nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi.
*đá hình thành từ dung nham núi lửa.
Tóm lại, nơi đây khác hẳn chỗ cậu từng bày quầy bán hàng trên núi Tân Hoàng ở Giang Đông.
Sau khi rời giường, Lâm Chu làm tốt công tác chuẩn bị, mặc một loạt áo khoác giữ ấm vào rồi xuất phát trên chiếc xe ba bánh chả hề ăn nhập gì với trang phục trên người.
Sau đó, cậu tiến thẳng đến núi Đại Bạch, xuất trình giấy phép bày quầy bán hàng và được phép lên núi.
Nhưng nơi này quá lớn, ngay cả khi Hoàng Chính Hạo đã gửi cho cậu cẩm nang du lịch núi Đại Bạch và các thông tin chỉ tiết khác, Lâm Chu cũng lười xem kỹ, chỉ tìm bừa đỉnh núi nào có phong cảnh đẹp thì lên đó.
Cậu càng đi càng vắng vẻ, núi rừng nối tiếp nhau, bốn phía xa ngút ngàn, không thấy bóng người.
Lâm Chu tìm một chỗ thích hợp để bày quây bán hàng địa phương rồi dừng lại, nhìn quanh hồi lâu cũng không thấy ai, xem lại thời gian vừa đúng 1 giờ.
Nhiệm vụ cho thấy địa điểm này được chấp nhận.
Ở đây đã thuộc phạm vi núi Đại Bạch.
Chỉ là không có ai.
Lâm Chu bày quầy hàng ổn thỏa, đậu hũ được chứa trong thùng bảo quản giữ nhiệt nên không cần lo. Cậu đặt từng loại gia vị lên mặt bàn, đậy nắp lại để tránh bị đông là xong.
Hôm nay là ngày 27 tháng 11.
Đây là tuần cuối trong tháng, chỉ mấy ngày nữa là đến tháng 12.
Phương bắc đã bước vào mùa đông.
Khu trượt tuyết trên núi Trường Bạch đã mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận