Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 177: Á đù, anh là người hay là quỷ thế? (2)

Chương 177: Á đù, anh là người hay là quỷ thế? (2)Chương 177: Á đù, anh là người hay là quỷ thế? (2)
Thời gian này, địa điểm này mà còn có thể gặp được nhau chính là duyên phận.
Hơn nữa, đây còn là vị khách đầu tiên trong tuần này, Lâm Chu đương nhiên đồng ý.
Thật đúng lúc, cậu vừa làm xong một cái hamburger, người này đã mang cá đến, đây là dấu hiệu tốt.
"Cảm ơn, mấy con cá này của tôi đều lớn và tươi sống cả đấy, anh mang về nuôi đủ oxi, để mấy ngày cũng không thành vấn đề."
"Đừng khách sáo. Cá của anh khá thật đấy. Cá trích, cá chép, cá trắm cỏ gì cũng có, câu được từ dưới hồ à?"
Lâm Chu nhìn đám cá Phan Nguyên câu lên, cảm thấy rất hứng thú.
Cậu cũng rất thích câu cá. Trước đây cậu không có nhiều thời gian để đi câu. Hiện tại trái lại vô cùng dư dả thời gian. Nếu cậu có đầy đủ dụng cụ thì có thể đi câu lúc rảnh rỗi.
"Phải rồi, cầu Phổ La là chỗ tốt, rất ít khi không câu được cá."
Ngay cả cậu, mỗi lần câu cá chưa được vài tiếng cũng không thèm đi đâu.
Lâm Chu nhận cá, thuận tay sửa sang lại hamburger cho đẹp, đóng gói rồi đưa cho Phan Nguyên.
Vì cậu biết cần thủ cố chấp với chuyện câu cá nhất.
Là đàn ông, Lâm Chu không hỏi anh ta tại sao không đi ăn trước rồi hãy trở lại câu cá.
"Cảm ơn, hôm nay tôi ra ngoài vội quá, không mang theo sạc dự phòng, cuối ngày điện thoại hết pin, chiều tối đến giờ tôi còn chưa ăn gì."
Chưa thỏa thích thì sẽ không chịu đi.
"Thế thì tốt, lát nữa tôi cũng đến thử một chút."
"Đù mé, ngon quá đi!"
Ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của việc dính cá liên tục được!
Cứ kéo cần câu một phát lại lên một con cá, chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích thích.
Chưa kể vừa nhìn đã biết hôm nay anh trai này rất may mắn, câu được mấy con cá đều to thế này cơ mà, càng không nỡ đi.
Lúc Lâm Chu làm món này, cậu đặt lát phô mai vào giữa hai miếng thịt bò. Phô mai được làm nóng ở nhiệt độ cao sẽ mềm và tan chảy, nằm hoàn toàn trong phạm vi hai miếng thịt.
Con mẹ nó thơm ngon chết mất!
Ồ wow, ngon hơn hamburger của các cửa hàng thức ăn nhanh bình thường nhiều!
Phan Nguyên cắn một miếng hamburger, ngây ngẩn cả người.
Ngay khi Phan Nguyên cắn một miếng, phô mai bị hai miếng thịt kẹp ở giữa hệt như nước sốt tuôn ra từ bên trong.
Thấy anh ta ăn ngon lành, Lâm Chu mỉm cười xua tay.
"Ngon quá! Người anh em, anh đừng đi vội nha, tôi còn cá đây, lát nữa lại cho anh thêm vài con. Ây da má ơi, tôi chưa từng ăn cái hamburger nào ngon tới vậy.
Anh ta thốt lên đầy thích thú và khen ngợi.
Phan Nguyên cảm thấy dạ dày đói meo của mình được đồ ngon xoa dịu trong phút chốc.
Phan Nguyên ăn như hổ đói, hai tay cầm hamburger cắn từng ngụm từng ngụm.
Miệng đầy mùi sữa thơm cộng thêm chút vị mặn của phô mai, còn có thịt bò thơm mùi cháy cạnh...
"Không sao đâu, anh cho tôi nhiều cá lắm rồi."
Đối với Lâm Chu, bày quầy bán hàng cũng là cuộc sống của cậu, không hoàn toàn là làm ăn kiếm lời, cậu gặp được anh chàng đổi cá lấy hamburger cũng thấy hết sức thú vị. Nếu không gặp người này, cậu đã sớm quên béng chuyện cậu còn có thể ra ngoài câu cá mỗi lúc rảnh rỗi.
Vì trước đó trời mưa nên cậu ở nhà chơi game liên tiếp ba ngày, chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt.
"Hamburger ngon thế này mà sao anh lại bày bán ở nơi như vầy! Trên cầu may ra còn có người, chứ dưới cầu cùng lắm là cần thủ như tôi thôi. Anh nhìn xuống đó kìa, mấy chỗ có ánh sáng lờ mờ ở ven sông đều là cần thủ câu cá đêm không đấy."
Lâm Chu: "!?"
Có chuyện này nữa hả?
"Nơi này có người khác à? Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi thôi chứ."
Lâm Chu vừa nói chuyện với anh trai cần thủ vừa lấy một thùng nước từ trên xe ba bánh xuống, chuẩn bị đổ cá vào thùng để trả sọt cá lại anh ta.
"Phải rồi, tôi có ổ ghim sạc trên xe ba bánh, anh cần sạc điện thoại không?"
Lâm Chu nói xong bèn đánh trống lảng, không trả lời câu hỏi tại sao phải bày quầy ở nơi khỉ ho cò gáy này.
"Anh không có bộ sạc nhỉ?" Phan Nguyên cũng muốn lắm.
Nhưng anh ta nhớ ra mình không mang theo bộ sạc, thôi quên đi.
"Tôi không có."
Mỗi khi Lâm Chu ra ngoài đều phạm chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, điện thoại nhất định phải đầy pin, nên cậu không mang theo bộ sạc hoặc sạc dự phòng.
"Không sao, không sao đâu. Tôi ra ngoài câu cá thường xuyên bị hết pin và sập nguồn điện thoại. Người anh em, ngày mai anh có đến nữa không? Đến lúc đó tôi lại ghé qua mua hamburger."
Trong lúc nói chuyện, Phan Nguyên đã ăn hết một cái hamburger.
Tuy anh ta ăn chưa đủ no nhưng lại rất thỏa mãn.
Anh ta không thể nói ra câu đổi cá lấy thêm một cái hamburger nữa nên định ngày mai lại đến.
"Đến chứ, 10 giờ tôi đến."
"Thế thì hay quát"
Phan Nguyên rất vui sướng.
Hôm nay anh ta may thật, tìm được vị trí làm tổ tốt, câu được rất nhiều cá lớn, lúc đói còn gặp được quầy hàng hamburger, thật sự tuyệt cả là vời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận