Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 791. Mấy cậu thế thì nhằm nhò gì! (2)



Chương 791. Mấy cậu thế thì nhằm nhò gì! (2)




“Một ngày này, các cậu rất giỏi!”
Tạ Hoành vốn tưởng bọn họ đã rất khổ rồi.
Nhưng nghe xong câu chuyện của nhóm bạn cùng phòng Hướng Thiện, cậu ta cảm thấy cũng chỉ thế mà thôi.
Ai ngờ còn có người thảm hơn bọn họ.
Bây giờ, cậu ta không khóc than nổi nữa.
Thế là, Tạ Hoành lặng lẽ rút khăn giấy từ trong túi ra, đưa một tờ cho các bạn cùng phòng Hướng Thiện.
Bởi vì trông họ sụp đổ thật rồi!
“Cảm ơn, bọn tôi không sao đâu.”
“Bọn tôi nghĩ thông suốt rồi, ít nhất trải qua một phen vất vả, bọn tôi vẫn  có thể ăn được cơm chân giò kho của ông chủ Lâm. Coi như không uổng công khổ sở đợt này!”
“Không có gì đâu, mọi người mau xếp hàng đi, ăn muộn một miếng tôi cũng thấy khó chịu á.”
...
Lâm Chu rất đau lòng với việc gặp gỡ bọn họ.
Chuyện đã xảy ra chính giữa nghe thôi cũng khiến người ta thấy rối rắm.
Nhưng nhìn dáng vẻ bọn họ người nào người nấy đóng gói xong cơm chân giò kho thì chạy đến quán cà phê phía sau, cậu muốn hói đầu vì nhiệm vụ tuần này.
Nhiệm vụ này nhìn như rất đơn giản, không ngờ lại khó thế.
Cũng do da mặt cậu không đủ dày, không có cách nào mở miệng kêu những người này chủ động khen ngợi cơm chân giò kho của cậu.
Không mở miệng được là một chuyện, lỡ như mở miệng dẫn đến chỉ lấy được lời khen khách sáo thì sao đây.
Cho nên nhiệm vụ như vậy hơi phiền phức thật.
Nhưng nhìn Tạ Hoành đang cầm cơm chân giò kho còn chưa đi, Lâm Chu cảm thấy nhiệm vụ tuần này còn có thể cứu vớt một chút.
Có lẽ lời khen của mấy khách hàng ruột dễ lấy hơn.
Vì thế cậu sắp xếp lại câu từ, vừa làm cơm chân giò kho vừa mở miệng.
"Nếm thử cơm chân giò kho rồi cho anh đánh giá nhé, các em cũng rất lâu không ăn tay nghề của anh rồi."
Lâm Chu cười đến hiền lành, quan hệ với đám Tạ Hoành trông khá thân thiết.
Điều này khiến rất nhiều bạn học phản ứng lại, bọn họ đều là người Giang Đông.
Ngay từ đầu địa điểm mà ông chủ Lâm bày quầy hàng cũng là Giang Đông.
Đây là quen biết từ lâu à!
"Tạ Hoành, các cậu quen ông chủ Lâm hả, vậy chẳng phải trước kia các cậu từng ăn món ngon của ông chủ Lâm rồi? Che giấu tốt đó!"
Các bạn học trong lớp đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
"Người Giang Đông các cậu biết giấu bí mật thật đó, không ai trong lớp từng nghe các cậu nhắc tới luôn."
Tạ Hoành mơ hồ sờ đầu.
"Ủa đâu phải, tôi nhớ tôi từng đăng lên vòng bạn bè mà, chính là cái bài trèo lên đỉnh núi ăn cháo đó, tôi còn trèo tận mấy ngày."
Mọi người trong lớp đều có weixin của nhau, có người nghe nói như thế lúc này ấn mở vòng bạn bè của Tạ Hoành lướt lại.
Sau đó lướt đến mấy tháng trước, là bài đăng leo núi ăn cháo lúc nghỉ hè trong vòng bạn bè.
Lúc này hơi xấu hổ.
"À rồi, ra là vậy!"
Mọi người xấu hổ cười, sau đó bắt đầu tò mò hỏi.
"Có phải ông chủ Lâm nấu cháo cũng ngon lắm không?"
"Đúng đó, bọn tôi chưa được ăn nữa."
"Được lắm, leo núi rèn luyện thân thể còn có thể ăn cháo, chuyện tốt đẹp biết mấy!"
"Ngon chớ, một người không thích ăn cháo như tao cũng cực kỳ mê ăn. Mỗi ngày còn bán loại cháo khác nhau, mấy ngày đó ăn cháo xong giờ tao cực kỳ thích ăn. Điểm tâm không biết ăn gì là ăn cháo."
Thấy đề tài dần lệch ra khỏi đường ray, Lâm Chu đứng sau quầy hàng, biểu cảm cũng trở nên cứng ngắc.
Nếu thực sự không được thì từ bỏ nhiệm vụ tuần này vậy.
Sự thật là hơi làm khó cậu.
Nhưng người nhỏ trong lòng đang giao chiến, đến cũng đến rồi, không lấy phần thưởng, không thấy thiệt thòi hả?
Hơn nữa trước đó không phải cậu nói thích hình thức bày quầy hàng ngẫu nhiên của hệ thống, có cảm giác mới mẻ, nghênh đón khiêu chiến à?
Hiện tại sao thế.
Canh gà cho tâm hồn không uống đủ?
Lại bán đi mấy phần cơm chân giò kho, Lâm Chu liền phát hiện bọn họ tán gẫu cũng khá tốt, tối thiểu mọi người không đóng gói mang đi, đứng ăn trước quầy hàng.
Cuối cùng đề tài xem như trở về trên cơm chân giò kho.
Chu Lâm lập tức phát hiện ra chỗ tốt của sinh viên, ít nhất thì trên người cũng có tí văn hoá.
Có đấu đá hay khen ngợi thì cũng không bị lặp từ.
"Ông chủ Lâm làm cơm chân giò kho này, màu sắc đẹp, thơm vị ngon, vào miệng ngập tràn collagen, tính ra, da của bắp giò này đáng 100 tệ, ăn vào miệng, tôi cảm giác bản thân thăng thành tiên luôn."
[7/100]
Lâm Chu nghe bọn họ khen ngợi, còn đưa ra lời phản hồi.
Vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu, còn vì bọn họ giải thích tại sao có thể tạo thành vị thế này.
Điều này khiến một đám sinh viên khen càng hăng say hơn.
"Mấu chốt là không ngấy, tôi gặm nguyên cái móng heo, thơm đến mơ hồ, bình thường ăn thịt nhiều rồi, sẽ ngán, cảm giác không ăn nổi cơm, nhưng chân giò này thì khác, mùi thơm của thịt kho và phần mỡ của bản thân bắp giò được hầm ra, cắn vào một miếng trừ thơm chính là thơm, nhất là nhìn da bắp giò rất béo, hầm đến mức vào miệng là tan, kết hợp với gân trên chân giò, còn có thịt gần xương, thật sự hận không thể nuốt luôn xương." Hết chương 791.



Bạn cần đăng nhập để bình luận