Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 731: Ông chủ bán thế nào? (2)

Chương 731: Ông chủ bán thế nào? (2)Chương 731: Ông chủ bán thế nào? (2)
"Nhưng mà gà xiên thố anh làm ngon như vậy, tôi quyết định phong anh làm bản sao của ông chủ Lâm ở Thành Đô!"
Lâm Chu:...
"Cảm ơn anh nhé!"
Khách hàng khác cạnh đó nghe vậy không nhịn được bật cười.
"Ha ha ha ha, tôi không có ý gì đâu, tôi đồng ý hai tay với danh hiệu này nha!"
"Tôi đồng ý danh hiệu bản sao của ông chủ Lâm này. Gà xiên thố ngon thật!"
"Thân hình của anh cũng giống nhất trong số những người bắt chước ấy."
Lâm Chu bất đắc dĩ thở dài.
Lập tức làm chính cậu cũng như khách hàng đều ngơ ngẩn.
Sau khi tạm biệt hai khách hàng này, Lâm Chu quay về trước quầy hàng, nhìn chú chó con co rúc trong góc, buồn cười lắc đầu.
"Không bán ông chủ."
"Ông chủ bán thế nào??"
Sau đó, không chờ cậu kịp lấy điện thoại ra xem về những người bắt chước ở Thành Đô đã có khách mới đến.
Không biết tối nay làm sao, Lâm Chu nghe khách hàng hỏi, đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói trước.
"Cảm ơn sự công nhận của mọi người."
Khách hàng không ngờ còn có thao tác này, ngơ ra một lát chợt phụt cười.
Lâm Chu bất lực đỡ trán.
Suốt ngày hôm nay, đầu óc cậu cứ ngáo ngơ.
"Thật ngại quá, đầu tôi hơi choáng."
Cô vốn chỉ muốn về nhà đặt đồ ăn ngoài, không ngờ trước cổng khu dân cư có quầy hàng bán gà xiên thố mới đến.
Hiếm khi gặp được ông chủ thú vị thế này, Diệp Phồn làm việc vất vả cả ngày không nhịn được cười rộ lên.
Đáng lẽ cô có thể tan làm lúc 5 giờ rưỡi nhưng lại bị sếp trắng trợn bắt ở lại họp. Mãi đến hơn 8 giờ mới tan tâm, thậm chí còn chưa ăn tối.
"Ông chủ, tôi hỏi xiên này bán thế nào."
Hiện giờ cô đang cực kỳ bực dọc, tan tâm về đến nhà ăn ít gà xiên thố phối với rượu, tốt nhất là đủ cay để có thể giảm bớt một chút áp lực.
Giá bán này còn chấp nhận được, nhưng vẫn cần phải cẩn thận một tí.
Nói thật, Lâm Chu còn chưa từng thử xem rốt cuộc thì vị cay bản địa của Thành Đô là mùi vị gì, nhưng đối với người Giang Đông bọn họ, công thức phối chế của hệ thống đã đủ cay rồi.
"Chắc là đủ."
Diệp Phồn nghe xong giá cả, cảm thấy hơi đắt bèn ngập ngừng hỏi: "Đủ cay không?"
"Vậy lấy tôi một xiên sách bò nếm thử đi."
"Chay 3 tệ, mặn 5 tệ."
Lâm Chu đưa một xiên sách bò cho khách hàng, vẻ mặt vẫn còn khá là lúng túng.
Đêm nay cứ liên tiếp xảy ra mấy chuyện xấu hổ.
May mà cậu đeo khẩu trang, không thì e rằng cậu lại phải lên hot search ngồi.
Diệp Phồn nhận lấy xiên sách bò, còn chưa ăn mà đã cảm nhận được hương vị chua cay ập vào mặt, kích thích vị giác, có thể ngửi được mùi thơm và vị cay rất rõ ràng.
Dầu đỏ và hạt vừng trắng vô cùng nổi bật trên sách bò.
Nhìn dầu đỏ chảy dọc theo xiên sách bò, Diệp Phồn hồi hộp cắn một miếng.
Cô còn tưởng loại sách bò đã ngâm sốt thời gian dài bên ngoài sẽ rất dai.
Nào ngờ, vị cay nông đầy kích thích của hạt tiêu bùng nổ trong miệng.
Nó có vị vừa cay vừa tê, còn thoang thoảng mùi thơm của hạt vừng trắng, thật sự rất nông đượm.
Hương vị của sách bò mới là thứ khiến người ta ấn tượng nhất.
Sách bò trong miệng vừa giòn vừa tươi!
"U trời ơi, hương vị này! Dù ăn lẩu cũng không có được!"
Món Diệp Phồn thích nhất lúc ăn lẩu, xiên que hoặc gà xiên thố chính là sách bò.
Độ ngon của sách bò liên quan rất lớn với tay nghề của người chế biến.
Cần kiểm soát chặt chẽ thời gian và nhiệt độ chế biến.
Chỉ trong vòng vài giây.
Chỉ cần lơ là sẽ bị dai ngay!
Thế nên trước giờ cô chưa từng ăn sách bò nào mềm như vậy.
Mềm đến mức cô ăn tận mấy miếng một lần nhưng vẫn có thể nhẹ nhàng nhai cắn, sau đó nhấm nháp, sách bò giòn sần sật, đàn hồi làm người ta cầm lòng không đặng đắm chìm trong đó.
Dù mùi dầu đỏ thơm nồng và nước sốt ngon lành, nhưng cũng không lấn át được độ thơm ngon của sách bò.
Tuyệt vời!
Diệp Phồn ăn hết một xiên, cảm thấy sự buồn bực và mệt mỏi do tăng ca của mình đều đã tan thành mây khói.
"Ông chủ, tay nghề của anh tốt thật, chắc hẳn anh là dân chuyên nghiệp nhỉ! Chính tông thế mài"
Cô chưa bao giờ ăn gà xiên thố nào ở quầy hàng ven đường lại chính tông giống vậy.
"Lấy tôi thêm mười xiên sách bò, mười xiên thịt gà, một xiên nấm hương..."
Sau khi nếm được mùi vị, Diệp Phồn quên béng luôn giá cả. Trong mắt cô chỉ còn lại đủ loại xiên trong thố sành, hoa mắt bấn loạn tới nỗi hận không thể ôm cả thố về nhà.
Nếu không phải ví tiền hạn chế cô, cô thật sự sẽ nổi lên ý nghĩ này.
Lâm Chu đóng gói từng xiên theo yêu cầu của khách hàng, sau đó đưa cho cô.
"Bao nhiêu thế ông chử?"
Diệp Phồn bưng một hộp gà xiên thố, cảm nhận mùi thơn gần trong gang tấc, trong mắt tràn ngập ý cười.
Lúc cô đi, dáng vẻ khác hẳn lúc đến.
Cô vừa đi, Cơm Nắm đang nằm sấp dưới gầm xe cũng ngoe nguẩy đi theo cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận