Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 574: Không phải chứ! Anh làm thật à! (2)

Chương 574: Không phải chứ! Anh làm thật à! (2)Chương 574: Không phải chứ! Anh làm thật à! (2)
Cao Gia Chí đã sớm quen với chuyện này, thuần thục đến xếp hàng phía sau đội ngũ.
Cậu ta không cần lo cho Đại Bảo.
Cậu ta cực kỳ quen thuộc chuyện này.
Tuần trước, ngày nào ông chủ Lâm cũng bày quầy bán đồ nướng cố định ngay cổng trang trại, đó chính là thiên đường của Đại Bảo.
Đại Bảo có thể ăn từ lúc ông chủ Lâm bày quầy cho đến lúc dọn quầy.
Mấy ngày ấy, Cao Gia Chí nhìn đến ghen tị.
"Yô, Đại Bảo đến rồi kìa."
Đại Bảo vừa đến, độ nổi tiếng không hề kém cạnh Lâm Chu.
Khách đứng xếp hàng một bên nghe vậy, hai mắt bừng sáng: "Vậy tôi giả dạng thành ăn xin đến xin, có thể ăn ké được không?"
"Bây giờ Đại Bảo đi theo ông chủ Lâm ăn đến mập ra rồi nha."
"Cười ẻ, có gì phải so sánh chứ! Tôi thấy mấy chú chó mèo dễ thương ở ven đường cũng sẽ mua chút gì đó cho chúng ăn thôi. Thú cưng đâu giống con người."
"Chậc, tôi luôn cảm thấy ông chủ Lâm đối xử với Đại Bảo còn tốt hơn với chúng ta."
"Cười chết, ăn đồ nướng cả tuần có thể không mập à? Tôi còn thấy ông chủ Lâm thiên vị mở bếp nhỏ cho một mình nó, chỉ nướng đồ ăn thích hợp cho chó thôi đấy!"
"Trước đây có ăn xin đến, ông chủ Lâm cũng sẽ cho người đó ăn mà."
Người qua đường nhận ra nó sẽ giơ tay vuốt ve, mức độ được yêu thích bùng nổ.
Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì thết
Thấy dáng vẻ háo hức muốn thử của anh ta, một anh trai trong đám người không kìm được hỏi: "Không phải chứ, anh làm thật à?”
Người đàn ông nhận ra người xung quanh đều đang nhìn mình, bỗng chốc đỏ mặt.
Mọi người đang trò chuyện rôm rả, chợt nghe câu này vang lên trong đám người thì lập tức im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông vừa lên tiếng.
Dáng vẻ vừa rồi của anh ta không giống như nói đùa, mà là hận không thể lập tức ăn mặc như một gã ăn xin đến lừa ăn.
"Không phải, không phải, tôi chỉ đùa chút thôi."
Mọi người thấy dáng vẻ anh ta đều tỏ ra không tin.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, dù trong lòng người đàn ông đang thầm nghĩ như vậy cũng không dám nói ra lời này!
"Anh trai, dáng dấp mập mạp này của anh mà đóng giả ăn xin cũng phải có người tin mới được nhai"
Người đàn ông xấu hổ cười nói.
Rồi anh ta cười ngượng nghịu.
Đầu tiên, anh ta cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình. Sau đó, nhận thấy ánh mắt mọi người tập trung về phía mặt mình, người đàn ông lúng túng sờ vào nọng cằm của anh ta.
Người đàn ông vừa cảm thấy mình nảy ra ý tưởng hay cực đột nhiên trở nên xấu hổ.
"Hình như đúng là không giống cho lắm."
Hiện giờ, điều kiện sống của mọi người đều rất tốt, không phải ai muốn giả ăn xin là có thể giả được. Hình thể kia có dấu vết nào là từng chịu khổ đâu! Ai mà chẳng nhìn ra anh ta giả đò chứ!...
Quê chết đi được!
Trong đám người, có người gầy gò thấy cảnh này, không nhịn được sờ lên mặt mình.
Nếu không nhìn vào lương tâm, đây đúng là cách lừa ăn món ngon tốt nhất.
Khách hàng bên cạnh anh ta thấy vậy lập tức nổi giận liếc mắt.
"Đừng nghĩ nữa, anh cũng không nhìn lại dáng vẻ da mỏng thịt mềm của mình, giống ăn xin chỗ nào?"
Người đàn ông gầy gò nghe người nọ so sánh cũng ngượng ngùng lùi vào trong đám người.
Nhìn xem chuyện gì đã xảy ra này!
Tất cả mọi người đều khó xử.
Trong đám người, Lạc Vũ nghe xong cuộc trò chuyện của họ không kìm được lắc đầu bật cười.
Ông chủ Lâm còn đang nhìn, thế nào mà lúc nhìn thấy một đám khách hàng đang thảo luận làm sao giả dạng ăn xin lừa gạt còn có thể bật cười như vậy.
Làm anh cũng không nhịn được.
Ông chủ Lâm quả không hổ là ông chủ Lâm nhai...
"Ây da mẹ ơi, hèn gì khách hàng quầy bánh bao của ông chủ Lâm đông nhất, còn phải chia ra nhóm một, nhóm hai. Hóa ra là bởi bánh bao ngon thế này!"
Bánh bao mới ra lò nóng hổi, còn tỏa ra hơi nóng, vừa thơm ngon vừa bốc khói, cảm giác ăn vào bụng thật sự rất tuyệt diệu!
Khoảnh khắc cảm thấy hài lòng kia để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
Chỉ cần dựa vào hương vị đủ để khiến người ta yêu thích món ăn.
"Ngon quá đi mất! Tôi đã bỏ lỡ bánh bao, không ngờ vẫn có thể ăn lại được, đời này không còn gì luyến tiếc!"
"Nói đến đây tôi vẫn rất tiếc nuối, tôi cảm thấy tới lúc này còn rất nhiều người chưa từng ăn mì lạnh nướng. Không biết có ngày nào đó ông chủ Lâm bán lại món mì lạnh nướng hay không. Hê hê, chỉ nghĩ thôi đã rất vui rồi."
"Cái gì? Còn có mì lạnh nướng nữa hả? Chẳng phải lúc đầu ông chủ Lâm bán bánh bao à?"
"Xem ra anh là fan giả rồi! Trước đó, ông chủ Lâm chạy đến nơi khác bày quầy bán hàng, lúc mọi người thăm dò thì phát hiện trong quầy hàng còn có mì lạnh nướng nữa. Chẳng qua số người ăn lúc đó ít hơn số khách hàng sau này nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận