Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 90: Nói tóm lại, đây quả thật là một xâu kẹo hồ lô có tỷ lệ hoàn hảo!

Chương 90: Nói tóm lại, đây quả thật là một xâu kẹo hồ lô có tỷ lệ hoàn hảo!Chương 90: Nói tóm lại, đây quả thật là một xâu kẹo hồ lô có tỷ lệ hoàn hảo!
Xem ra, không cần biết xâu dài hay xâu ngắn, chỉ cần là xâu thì sẽ không ảnh hưởng nhiệm vụ.
Hình như cậu tìm được kỹ xảo lợi dụng sơ hở rồi thì phải!
Lâm Chu hào hứng ngâm nga hát, đầy nhiệt tình gói kẹo hồ lô cho các khách hàng nhỏ.
"Ông chủ, anh có thể quét mã của em để nhận tiền được không ạ?"
Em học sinh tiểu học háo hức nhìn kẹo hồ lô trong tủ kính, giơ đồng hồ thông minh trên cổ tay lên hỏi.
Lâm Chu nhìn đồng hồ thông minh, phút chốc chìm vào im lặng lần hai.
Có đôi khi một người ra ngoài bày quầy bán hàng cũng bất lực lắm chứ đùa.
"Anh không biết có thể quét được không. Để anh xem thử. Em tùy ý chọn kẹo hồ lô loại nào cũng được, một xâu 3 tệ, hai xâu 5 tệ, năm xâu 10 tệ nhét”
Lâm Chu thử quét mã trên đồng hồ thông minh của nhóc bằng điện thoại nhưng không nhận được tiền.
Trân Phong là học sinh lớp ba. Mỗi ngày nhóc có 50 tệ tiền tiêu vặt, thường thanh toán bằng cách quét mã trên đồng hồ thông minh để mua đồ, rất tiện lợi.
Trân Phong thấy kẹo hồ lô thì cực kỳ thèm, đứng đó tận mấy phút vẫn muốn ăn, thế là lấy hết dũng khí tới hỏi.
Không biết quây hàng bày ở ven đường có thể quét mã trên đồng hồ thông minh không.
Nhưng trước đó nhóc toàn thanh toán trong cửa hàng.
"Xin lỗi em nhé, không được rồi! Anh không quét mã nhận tiền được, chỉ có thể đưa mã để em thanh toán thôi."
"Em muốn mua 50 tệ."
Trân Phong thật sự rất thèm nên hết sức gấp gáp, ngày hè chỉ đứng dưới mặt trời một lúc mà đã toát đầy mồ hôi.
Đây chính là đơn hàng lớn nhất tính đến hiện tại.
"Vậy được! Ông chủ anh có vội đi không ạ?"
Chỉ có thể tiếc nuối từ chối Trần Phong.
Lâm Chu nhìn theo mà run rẩy hoảng hốt.
"Thế thì hay quá, em đến siêu thị trước cổng trường đổi tiền."
Nói rồi Trần Phong co giò chạy thẳng đến siêu thị nhỏ bên kia đường.
Đối diện với đứa nhỏ đáng thương nhìn mình, đương nhiên Lâm Chu bày tỏ mình không vội đi, để nhóc đừng nóng ruột.
"Chậm thôi, chậm thôi, anh không đi đâu!"
Dưới ánh mặt trời, các loại kẹo hồ lô trong tủ kính phản chiếu ánh sáng trong suốt và có màu caramel, sáng bóng trông cực kỳ hấp dẫn.
Mẹ nhóc béo thấy kẹo hồ lô cũng rất thèm.
"Ông chủ, kẹo hồ lô bán thế nào?"
Hành vi băng qua đường thế này thật sự quá nguy hiểm.
Cô hiếm khi thấy kẹo hồ lô đẹp mắt thế này.
Nếu không phải cậu thấy có cảnh sát giao thông trên đường, chắc chắn cậu sẽ không yên tâm và đuổi theo.
Bề ngoài óng ánh như pha lê, giống hệt tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, mang lại cảm giác đây là thủy tinh lấp lánh chứ không phải đồ ăn.
"Chị tùy ý lựa chọn nhé! Một xâu 3 tệ, hai xâu 5 tệ, năm xâu 10 tệ."
Lâm Chu lặp lại câu này rất nhiều lần rồi. Rõ ràng trên quầy có ghi giá cả, nhưng những vị khách này chỉ lo nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô, vốn lười nhìn bảng giá.
Khách hàng hỏi, Lâm Chu lại không thể không để ý, chỉ đành lặp lại hết lân này đến lần khác.
Nói đến miệng lưỡi khát khô.
Giữa trưa cậu ăn hơi nhiều kẹo hồ lô, ăn ngọt quá nhiều nên rất dễ khát nước.
Lâm Chu nhân lúc khách hàng do dự lựa chọn, tranh thủ uống miếng nước thấm giọng.
Mẹ nhóc béo vô cùng xoắn xuýt, nhìn ngắm đủ loại kẹo hồ lô trong tủ kính, quả thật muốn nếm thử tất cả. Khẩu phần của một xâu không nhiều nên có thể ăn hết.
Nếu đã không chọn được, vậy thì lấy hết luôn!
"Lấy tôi mỗi loại hai xâu đi."
Quào! Đơn khủng!
Nụ cười trên mặt Lâm Chu tươi rói thêm mấy phần.
Cậu nhanh tay cầm túi giấy bắt đầu đóng gói.
Hai xâu vị nguyên bản, hai xâu dâu tây, hai xâu nhân khoai lang tím nghiền nhuyễn và nhân đậu xanh...
Cuối cùng cậu đếm và gói lại mấy phần.
"Tổng cộng 30 xâu, 60 tệ ạ."
Mẹ nhóc béo sảng khoái trả tiền.
Lúc phụ nữ mua sắm thì tỷ lệ lựa chọn vẻ ngoài đẹp đếẽ rất cao.
Chỉ cần thứ này đẹp mắt, chạm đến trái tim cô gái, chỉ bao nhiêu tiên đều cảm thấy đáng giá.
Kẹo hồ lô trước mắt có giá hơi cao nhưng mẹ nhóc béo không hề để ý. Cô nhận túi kẹo hồ lô, mở ra bắt đầu ăn.
Răng của nhóc béo không tốt, không thể ăn kẹo hồ lô.
Nhưng cô là người lớn, cô ăn cũng không saol
Mẹ nhóc béo không có bất cứ cảm giác tội lỗi nào khi lừa trẻ con, ngược lại càng ăn càng thấy thơm ngọt.
"Wow... giòn ghê, lớp vỏ mỏng thật."
Kẹo hồ lô táo gai đỏ tươi, vừa cắn vào miệng, lớp đường bên ngoài vỡ ra, từ vết cắn có thể thấy độ dày của lớp vỏ đường.
Cảm giác hiện diện của lớp vỏ bọc đường cực mạnh, lại vô cùng mỏng, cắn nhẹ lập tức vỡ ngay, đầu lưỡi là vị trí đầu tiên cảm nhận được vị ngọt của lớp vỏ bọc đường, mát lạnh sảng khoái, giải nóng rất tốt.
Giây tiếp theo, hàm răng nhấm nuốt, vị chua của táo gai tan ra trong miệng, hòa quyện với vị ngọt của lớp vỏ bọc đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận