Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 693: Lại một tuân mới đã đến! (1)

Chương 693: Lại một tuân mới đã đến! (1)Chương 693: Lại một tuân mới đã đến! (1)
Khoảnh khắc Lâm Chu có được sách dạy nấu ăn đã biết đây là công việc đòi hỏi thể lực.
Chế biến đậu hũ thuần thủ công, mỗi chuyện xay đậu bằng cối đá đã cực kỳ tốn sức.
Hơn nữa, cậu phải tự mình thực hiện toàn bộ quá trình chế biến, để làm được món đậu hũ nóng thủ công truyền thống trắng nõn, mềm mịn như bạch ngọc giống trên sách dạy nấu ăn cũng không phải chuyện dễ.
Địa điểm và thời gian nhiệm vụ tuần này đều có yêu cầu.
Mỗi ngày, thời gian bày quây bán hàng là từ 1 giờ chiều đến 5 giờ.
Muộn hơn nửa tiếng so với giờ mở bán ở núi Đại Bạch.
Giấy phép bày quầy bán hàng ở núi Đại Bạch cho nhiệm vụ tuần này đã được cấp.
Không biết hệ thống làm thế nào.
Anh cho Lâm Chu số điện thoại di động riêng, mỗi ngày đều mở máy 24/24, chờ Lâm Chu giao việc.
Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Lâm Chu vẫn là ăn tối xong sẽ đi ngủ, sau đó rạng sáng tỉnh lại.
Đương nhiên cũng phải thu xếp chỗ ở tại Cát Lâm.
Tuần này cậu đến núi Đại Bạch bày quầy bán hàng.
Thế nên sau khi thấy nhiệm vụ tuần này vào rạng sáng, cậu lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Chính Hạo, bảo anh sắp xếp máy bay tư nhân đưa bọn họ đến Cát Lâm.
Hoàng Chính Hạo được chia lợi nhuận từ cao ốc Tử Nguyên, chuyện anh làm thường ngày là quản lý tài sản trên danh nghĩa của Lâm Chu và xử lý mọi việc giúp cậu.
May mà nhiệm vụ không có yêu cầu khác, không thì Lâm Chu còn không biết mình có thể bán đậu hũ trên núi Đại Bạch được không.
Lâm Chu thuận lợi đến biệt thự ở Cát Lâm nhưng không hề nghỉ ngơi mà tiến thẳng vào phòng bếp.
Nên dù Lâm Chu giao việc vào rạng sáng thế này, anh vẫn có thể mau chóng sắp xếp ổn thỏa, gọi đi từng cuộc.
Chỉ cần sẵn sàng chỉ tiền, có địa vị và các mối quan hệ hợp lý thì trong chốc lát sẽ thu xếp xong mọi việc. ...
Nhờ anh có giao thiệp rộng.
Ngoài ra không còn yêu cầu gì khác.
Hoàng Chính Hạo đã vô cùng rành rẽ chuyện mua nhà và sắp xếp các bất động sản ở mỗi thành phố khác nhau.
Biệt thự được trang trí đẹp đẽ đồng nhất, có phòng bếp rộng, phong cách bày trí đơn giản.
Hoàng Chính Hạo đã cử người mua tất cả các dụng cụ làm đậu hũ cậu cần.
Lâm Chu rất dễ nói chuyện, trừ việc thích bày quầy bán hàng khắp nơi thì cậu là người vô cùng tùy ý.
Trước khi nhiệm vụ mới được cập nhật, Lâm Chu vốn đang suy nghĩ tại sao phần thưởng nhiệm vụ là một viên thuốc nhỏ nhưng lại có sức mạnh như trâu.
Thật sự rất tốt.
Đúng là Hoàng Chính Hạo đã tốn nhiều công sức để tìm được cối đá lớn, được bảo quản tốt và còn sáng bóng như vậy chỉ trong thời gian ngắn.
Lâm Chu nhìn về phía cối đá xay bắt mắt trong không gian bếp.
Quay về phải tăng lương cho Hoàng Chính Hạo mới được!
Đậu nành đã ngâm trong sáu tiếng được mang đi rửa sạch.
Cậu cần sức lực lớn như vậy làm gì.
Nhưng sau khi nhìn thấy nhiệm vụ tuần này, cậu đã hiểu rõ phần thưởng nhiệm vụ, chính vì để cậu bày quầy bán hàng tốt hơn mà thôi. Chẳng hạn như kèn Xô-na lần trước và viên thuốc nhỏ giúp khỏe như trâu lần này.
Địa điểm nhiệm vụ bắt cậu phải đến tận núi Đại Bạch, nếu không có một ít năng lực tự vệ sao được! Nghe nói trên núi có rất nhiều động vật hoang dã.
Với cả cối đá này nữa, nó cực kỳ nặng, nếu không có sức lực, sợ là chẳng thể xay nổi.
Nhưng vào tay Lâm Chu, cậu cảm thấy cũng chỉ có vậy.
Cậu múc một muôi hạt đậu đã ngâm xong, cho vào cối đá xay, Lâm Chu đẩy nhẹ, cối đá đã chuyển động.
Rất nhẹ là đằng khác, cậu cứ thế cho hạt đậu đã ngâm mềm vào rồi xay thành nước sữa đậu trắng.
Quản gia Tôn đang thu dọn đồ đạc trong phòng khách, vừa nhìn sang phòng bếp mở đã thấy Lâm Chu đang xay đậu. Ông sốt ruột đặt đồ trong tay xuống, gọi dì Phương cạnh đó đến làm thay.
Còn ông thì vội vàng đi về phía phòng bếp.
"Ây dà, cậu chủ vừa xuống máy bay, nên tranh thủ nghỉ ngơi chút đi. Cậu cần gì phải tự làm việc đơn giản như xay đậu này chứt! Vất vả lắm! Nếu cậu xay đến đau tay thì sao còn ra ngoài bày quầy bán hàng được nữa? Để tôi làm cho ạ"
Sau đó, ông xắn tay áo lên sẵn sàng đảm nhận công việc trong tay Lâm Chu.
Lâm Chu nhìn dáng vẻ ông, không nói gì, thuận thế nhường vị trí lại cho quản gia Tôn.
Sau đó, chỉ thấy quản gia Tôn vốn có nét mặt thoải mái, sau khi tiếp nhận công việc của Lâm Chu lại lộ vẻ khó khăn.
Ông mờ mịt nhìn Lâm Chu rồi nhìn cối đá trước mặt một lúc.
Chuyện gì đây? Sao cái này nặng quá vậy?
Ông thấy cậu chủ xay nhẹ nhàng lắm mài
Trong vòng không đến hai phút, sắc mặt quản gia Tôn đã đỏ bừng vì gắng sức, Lâm Chu thấy vậy thì biết ngay hiện giờ sức lực của cậu rất mạnh.
Chất lượng của những viên thuốc do hệ thống cung cấp luôn được đảm bảo. Lúc này, cuối cùng thì cậu cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn sức khỏe của mình nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận