Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 351: Hạnh phúc đến quá đột ngột (1)

Chương 351: Hạnh phúc đến quá đột ngột (1)Chương 351: Hạnh phúc đến quá đột ngột (1)
Lâm Chu nhớ đến tối hôm qua cậu về đến nhà đã 7 giờ, tất cả mọi người còn chưa đi, có lẽ bọn họ thu dọn xong xe ba bánh với nguyên liệu gì đó mới về.
"Công việc của bọn tôi không bận, vệ sinh mỗi ngày quét tước cũng không mệt, không thấy cậu trở về, trong lòng không nỡ."
Nếu không phải Lâm Chu không thích trong nhà có người ngoài, quản gia Tôn và mấy dì giúp việc đều muốn làm giúp việc tại ở nhà, vậy thì có thể chăm sóc được mọi mặt trong cuộc sống của ông chủ.
Phương thức làm thuê như thế sẽ kết nối sâu sắc với chủ thuê hơn.
Chứ hình thức giống như bây giờ, bọn họ cứ cảm giác bản thân đang đi làm, rất sợ ngày nào đó bị ông chủ đổi người.
Đấn lúc đó đi đâu tìm công việc tốt như vậy chứ!
Nhàn nhã, việc ít, trả tiên nhiều.
Mấu chốt là kỹ năng nấu nướng của ông chủ đỉnh chóp, bình thường làm cơm sẽ làm dư ra để tất cả mọi người đều được ăn, bọn họ không dám tưởng tượng mất đi cuộc sống như vậy sẽ ảo não như thế nào.
Tuy xiên que còn lại cần chút tay nghề điều chỉnh độ lửa, nhưng dù kỹ năng nấu nướng bình thường, sau khi chiên ra nhúng vào bột gia vị của cậu, mùi vị cũng sẽ không tệ.
Cố gắng trở thành quản gia người giúp việc không thể thiếu trong lòng ông chủ, tốt nhất là đi đâu cũng dẫn họ theo.
"Nếu mọi người muốn ăn xiên que thì tự chiên nhé, cháu làm nhiều bột ướp lắm, mọi người muốn ăn bao nhiêu thì chiên bấy nhiêu là được ạ."
Chỉ cần bọn họ chu đáo, có lẽ ông chủ sẽ không nỡ sa thải bọn họ.
Đám người quản gia Tôn đã nghĩ xong.
Bột ướp là phần quan trọng nhất của xiên que, Lâm Chu cũng đã chuẩn bị xong.
Cho nên luôn cung phụng Lâm Chu giống như bảo bối, hết lòng chăm sóc.
Sau đó chính là công tác chuẩn bị nguyên liệu.
"Tôi thấy xiên que hôm qua chưa bán hết, vậy hôm nay chúng ta chuẩn bị ít một chút đi?"
Lâm Chu tùy ý gật đầu, cùng mọi người mang nguyên liệu vào trong phòng bếp.
"Vâng thưa cậu."
Để phòng ngừa một vài người không thích ăn mấy nguyên liệu như gừng trong nhân thịt, khi Lâm Chu trộn nhân thịt đều cắt sẵn mấy loại gia vị như gừng, hành, tỏi, đại hồi đổ vào nước sôi, ngâm ra nước dùng và nhân bánh.
Cà tím, khoai tây, ngó sen, những thứ này đều cần cắt miếng ngâm nước muối, một là rửa đi mủ của khoai tây, hai là phòng ngừa cà tím, ngó sen bị đen.
Nhân thịt cũng phải băm thủ công, ướp gia vị khử mùi tanh.
Công việc xiên que không phức tạp, chỉ là công tác chuẩn bị của giai đoạn trước mất nhiều thời gian thôi.
Vừa có thể khử đi mùi tanh và cả mùi hành tỏi không ăn được.
Tút tút tút, Lâm Chu lái xe ba bánh vừa ngâm nga vừa vui vẻ xuất phát.
Sáng sớm không ai ăn xiên que, Lâm Chu dự định tới nơi vừa quét được thời gian dài, vừa lười biếng xiên que.
Chưa xiên xong cũng không sao.
Chưa tới bảy giờ, toàn bộ nguyên liệu đã được rửa sạch sẽ, cắt gọn, chuẩn bị sẵn sàng, có thể bỏ vào thùng đưa lên xe ba bánh bày quầy rồi.
Đúng là hoàn mỹ. Bốn người cùng nhau chuẩn bị, rất nhanh đã xong.
Sau đó vừa mới rẽ vào, cậu cảm giác không được bình thường, sao cổng viện dưỡng lão phía xa xa trông có vẻ có rất nhiều người vậy.
Hôm qua lúc cậu đến vắng tanh mà.
Không phải là đang đợi cậu bày quầy đó chứ?
Lâm Chu đã hình thành phản xạ có điều kiện đối với khách hàng của mình.
Chỉ cần nhìn thấy nơi mình bày quây, đông người một chút sẽ cảm thấy có người đang ngồi đợi mình.
Nhất thời cậu giảm tốc độ xe ba bánh.
Không đến nỗi vậy đâu ha? Hôm qua cậu cũng đâu đụng mặt khách hàng cũ.
Chỉ là cư dân ở lân cận với một vài người trong viện dưỡng lão đến mua xiên que thôi mà. ...
Tại cổng viện dưỡng lão, mấy khách hàng cũ không rõ vị trí Lâm Chu bày quầy bán hàng, chỉ tuỳ tiện tìm chỗ đứng đã chiếm hết một khu đất trống.
"Không biết ông chủ Lâm bầy quầy lúc mấy giờ nên tôi cố ý tới sớm một chút chỉ sợ bỏ lỡ mất."
"Này của anh có là gì đâu, trời vừa sáng tôi đã tới rồi, viện dưỡng lão còn chưa mở cổng."
"Thời gian ông chủ Lâm bày quầy không cố định, chỉ có thể dựa vào đoán."
"Các anh đoán xem hôm nay ông chủ Lâm tới, thấy chúng ta đang chờ anh ấy là tâm trạng gì."
"Ha ha ha ha, các anh xấu quá đi, mỗi lần đều không nói cho ông chủ Lâm, để anh ấy đoán, sợ là làm sao ông chủ Lâm cũng không nghĩ ra bản thân tới đâu cũng có thể gặp được chúng ta."
"Chứ còn gì nữa, trước đó chạy đến thành phố cách vách cũng có người tìm được."
Mấy ông cụ bà cụ trong viện dưỡng lão đang tụ tập với nhau tập thể dục buổi sáng.
Thấy bên ngoài tường rào, quá trời người thì cực kỳ tò mò.
"Hôm nay phường có hoạt động gì sao? Sao trên đường này nhiều người như vậy."
"Không hiểu nổi, sáng sớm tôi không ngủ được, sáu giờ dậy đã nhìn thấy có người đang chờ ở cổng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận