Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 209: Gia đình nào dám ăn như vậy!? (2)

Chương 209: Gia đình nào dám ăn như vậy!? (2)Chương 209: Gia đình nào dám ăn như vậy!? (2)
Khỏi phải nói, cá kho cơm rượu này bán rất chạy.
Chuẩn bị hai thùng lớn, còn chưa kịp tới cổng chợ bán đã bị người trong tiểu khu chia nhau mua sạch.
Mắt thấy sắp đến thời gian bày quầy hàng.
Lâm Chu vẫn chừa lại một ít cho người của mình ăn, toàn bộ còn lại bỏ vào thùng đi bày quầy hàng.
Một bên khác, dì Triệu tính toán sắp tới giờ, lại xách theo giỏ đựng đồ ăn chuẩn bị đến cổng chợ chờ cậu nhóc bán cá kho cơm rượu đến.
Nhắc tới việc này là bà lại tức điên.
Hôm qua mua năm cân, đưa tặng cho con dâu tương lai một cân, bọn họ ăn cơm tối một cân, còn lại ba cân. Hôm nay bà đang định đưa một cân cho mấy người lớn tuổi, còn dư lại có thể ăn một, hai ngày nữa.
Kết quả trưa nay bà vừa định mang cá kho cơm rượu về quê, mở tủ lạnh thì thấy bình thủy tinh đầy ắp chỉ còn lại chút nước sốt.
Bằng không chưa qua ngày cũng lại hết veo rồi.
Không cần nói, bà biết chắc rằng trong nhà có kẻ ăn vụng!
Gia đình nào dám ăn như vậy chứ hả?
Mấy trăm miếng cá kho cơm rượu, haizz, trong một đêm đã không còn.
Trong nhà chỉ có hai cha con nhà kia, bà không ăn vụng thì chỉ có bọn họ ăn thôi!
Bác gái Triệu quyết định hôm nay mua cá kho cơm rượu trở về sẽ giấu kỹ, không để hai tên quỷ tham ăn kia phát hiện nữa.
Hôm qua vẫn là một bình đây cá kho cơm rượu, chỉ sau một đêm đã mất sạchI
Vì để tìm ông chủ Lâm, Cao Gia Chí điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ban đêm ngủ, ban ngày dẫn theo Đại Bảo đã nghỉ ngơi tốt, đi dạo khắp nơi dựa theo tuyến đường quy hoạch của chủ nhóm.
Sáu giờ, lúc Lâm Chu bày quầy hàng cũng là thời điểm rất nhiều người trong nhóm tan tâm.
Đội ngũ tìm người lại mở rộng.
Nhóm khách hàng quầy bánh bao của ông chủ Lâm trải qua một ngày quét phố, đã loại trừ các con phố ăn uống buôn bán ban ngày ở thành phố Giang Đông, cùng các nơi như trung tâm thương mại, cổng công viên v. v...
"Đại Bảo, tuần này chúng ta có thể ăn được món ngon mà ông chủ Lâm bán không toàn bộ dựa vào mày đấy."
Dù sao cậu ta có thể gặp được gà rán mà ông chủ Lâm bán, toàn bộ dựa vào Đại Bảo dẫn đường mới ăn được.
Hiện tại đương nhiên cũng trông cậy vào Đại Bảo.
Cao Gia Chí không có chút đầu mối về việc ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đâu, toàn bộ dựa vào Đại Bảo dẫn đường.
Cao Gia Chí câm dây xích chó lái xe điện, đi theo phía sau Đại Bảo.
Bởi vì không biết thời gian Lâm Chu bày quầy hàng, bảng khu vực mà Phương Tuấn sắp xếp cho khách hàng trong nhóm đều kèm theo mốc thời gian, tranh thủ trong hai ngày tìm khắp mọi địa phương ở thành phố Giang Đông trong thời gian cả ngày lẫn đêm.
Hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, một con phố từ đầu tới cuối chạy một vòng mấy phút là xong, có ông chủ Lâm đang bày quầy hàng hay không cũng nhìn thấy rõ ràng.
Muốn tìm người khắp phố lớn ngõ nhỏ thì mọi người đều lái xe điện, dễ di chuyển, đi ngõ nhỏ gì cũng tiện.
Một bên khác, Văn Nam và Tiểu Vương mới vừa tan tâm cũng theo tuyến đường từ công ty về bắt đầu tìm người.
"Đường này không có, điền vào bảng, đi tìm bên đường Tướng Quân xem." Đại Bảo ở phía trước chạy nhanh như bay, nhìn như không có mục đích gì, nhưng mỗi con phố và ngõ nhỏ đều không quên tìm toàn bộ một lần.
Hình thức tìm người trải thảm như vậy tuy khá ngu ngốc nhưng quả thật có thể tìm được người.
Anh trai shipper góp sức rất lớn trong đó, anh trực tiếp gửi tin nhắn vào nhóm trao đổi riêng của các shipper, nhờ mọi người hỗ trợ tìm ông chủ Lâm, tiền thưởng một ngàn tệ.
Số tiền này cao hơn tiền công một ngày bọn họ giao hàng nhiều.
Ông chủ Lâm trực tiếp nổi tiếng trong nhóm shipper của thành phố Giang Đông.
"Ai ya, ai hào phóng như thế, vậy mà tiêu một ngàn tệ tìm vị trí của một cái quán ven đường chứ!"
"Người anh em à, tiền cho không còn chờ cái gì, lúc giao đồ ăn chú ý một chút, nhìn thấy quầy hàng tương tự đều chụp ảnh gửi vào nhóm, xem có phải ông chủ Lâm mà người thuê muốn tìm không."
"Yên tâm yên tâm, tôi sẽ chú ý, đi ngang qua quán ven đường sẽ thuận tiện nhìn thêm một chút."
"Cười chết, các anh muốn biết như vậy sao không đi mua biển quảng cáo dán trên xe taxi, tìm kiếm toàn thành phố."
Lúc anh trai shipper nghỉ ngơi, nhìn thấy trong nhóm đồng nghiệp gửi rất nhiều tin nhắn, còn tưởng rằng có tin tức của ông chủ Lâm, ấn vào xem thì nhìn thấy mọi người đang nói chuyện phiếm.
Sau đó lướt đến đề nghị biển quảng cáo trên xe taxi này, anh sáng mắt, nháy mắt chia sẻ vào nhóm khách hàng quầy bánh bao.
Anh cho rằng cách này cũng rất tuyệt.
Khách hàng quầy bánh bao cũng coi như là fan cũ của ông chủ Lâm, đuổi theo Lâm Chu mấy tuần, vẫn có chút hiểu biết đối với tính cách mà Lâm Chu biểu hiện ra bên ngoài, nhìn thấy đề nghị này lập tức bắt đầu nghị luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận