Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 568: Quây bánh bao bị bắt chước (1)

Chương 568: Quây bánh bao bị bắt chước (1)Chương 568: Quây bánh bao bị bắt chước (1)
Sao bọn họ lại ngốc như vậy? Người Giang Đông đều biết lúc không tìm thấy ông chủ Lâm ở địa phương thì chạy sang Khẩu thành bọn họ tìm. Còn bọn họ không tìm được ông chủ Lâm trên địa bàn trong tuần mới cũng chỉ biết tìm tin tức trên mạng, không nghĩ đến chuyện tìm ở tỉnh thành khác, đến nỗi bỏ lỡ tuân đồ nướng của ông chủ Lâm.
Bây giờ thật sự quá khó chịu.
Khu bình luận bên dưới mỗi video khoe khoang đồ nướng của ông chủ Lâm liên tục vỡ trận.
"Có phải anh em tốt không đấy? Chúng ta ở gần nhau như thế, nói chúng tôi biết thì có sao đâu! Chúng tôi ăn ít lắm đó có được không?”
"Tôi cảm thấy vẫn là fans ở Khẩu thành chúng ta không đủ đoàn kết, xem người Giang Đông bọn họ làm công tác giữ bí mật tốt chưa kìa! Cả tuần không để lọt tiếng gió nào luôn."
"Chuyện này mà cũng làm ầm ï lên à? Không phải chứ!"
"Không phải chúng tôi không đi tìm, chủ yếu là tất cả mọi người không ngờ ông chủ Lâm đã chạy đến nơi khác, vậy mà có thể quay về Giang Đông bày quầy bán hàng. Tôi còn tưởng tuần mới ông chủ Lâm lại đi đến thành phố nào mà mọi người không biết nữa, thậm chí chả hề nghĩ tới Giang Đông."
Chủ blog đăng video đọc được bình luận này lập tức sững sờ, tâm trạng hứng khởi khoe khoang cũng giảm bớt một phần, trả lời bằng dấu chấm hỏi bên dưới.
Lúc xem không nhịn được bật cười.
Cậu ấy đến thành phố khác bày quầy bán hàng chỉ vì muốn mang món ngon đến cho càng nhiều người thưởng thức hơn thôi. Cuối cùng vẫn phải về nhà chứ!
Bọn họ nhẫn nhịn suốt một tuần, cuối cùng cũng có thể khoe khoang trên mạng.
Khách hàng ruột ở Giang Đông quyết định không so đo với mấy người không ăn được đồ nướng ông chủ Lâm làm nữa.
Hừ!
Mỗi một bình luận ghen tị đều là họ xứng đáng được nhận.
Cái gì gọi là không ngờ ông chủ Lâm sẽ về Giang Đông bày quầy bán hàng hả? Ông chủ Lâm vốn là người ở Giang Đông mài
Nhưng mọi người không ôm quá nhiều hy vọng rằng tuần này ông chủ Lâm sẽ bày quầy bán hàng ở Giang Đông.
Khoe khoang chỉ là một việc nhỏ ở giữa.
Quan trọng là phải tìm được ông chủ Lâm.
Chẳng qua một tuần mới đã đến, mọi người đều không tập trung chú ý vào chuyện này nữa.
Bây giờ không dám nghĩ lại có tiếp một tuần.
Ông chủ Lâm về Giang Đông bày quầy bán hàng thật sự là điều mà tất cả mọi người không ngờ tới.
Có một tuần ăn đồ nướng đã là niềm vui bất ngờ của họ rồi.
Fans ở thành phố khác của ông chủ Lâm nói không sai.
Nhưng người nên tìm thì vẫn phải tìm.
Lâu rồi cậu không ăn bánh bao, còn có cha con họ Trương, ai cũng thèm.
Có hy vọng mới có động lực tiến về phía trước. ...
Thế nên, bất cứ lúc nào con người cũng không nên từ bỏ hy vọng.
Chẳng phải họ tìm được ông chủ Lâm nhờ tinh thần đề phòng chuyện biết đâu được àI
Lâm Chu bận rộn đến trưa, gói hơn hai trăm cái bánh bao. Biết đâu được?
Tính cả bánh bao gói buổi chiều, cuối cùng đếm lại được ba, bốn trăm cái.
Lúc này, chú Trương nhanh tay mang một số bánh bao về nhà trữ đông, khi nào muốn ăn sẽ lấy ra hấp.
Lâm Chu để lại một ít ở nhà, số còn lại đêu mang đi hết.
Đây là lần đầu tiên cậu làm kiểu nhiệm vụ lặp lại này, chính mình cũng rất mới lạ.
Cậu lái xe ba bánh một đường vào công viên Hoa Quả Sơn, thấy vị trí và những bạn đồng nghiệp quen thuộc, Lâm Chu có cảm giác mọi thứ vẫn vậy, chỉ có con người thay đổi, lâu rồi không gặp.
Ông chủ bán xiên que chiên bên cạnh thấy lại thêm một quầy hàng bán bánh bao tìm đến thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ khi ông chủ Lâm bán bánh bao ở đây trở nên nổi tiếng, những người bắt chước lần lượt xuất hiện.
Đôi vợ chồng bán xiên nướng sát vách kia là người đầu tiên đổi nghề bán bánh bao.
Rốt cuộc chỉ buôn bán không đến mấy ngày đã im hơi lặng tiếng.
Sau đó, cách một khoảng thời gian lại có người khác đến bán bánh bao, kết quả cũng không bán được lâu, còn chẳng bằng anh ta ở đây bán xiên que chiên.
Có khách hàng mua bánh bao bắt chước, cảm thấy không ngon sẽ tiện thể mua một ít xiên que chiên.
Cuối cùng thì quây xiên que chiên của anh ta lại làm ăn khá khẩm nhất.
Đúng là làm người ta dở khóc dở cười.
Bây giờ anh ta thấy Lâm Chu lái xe ba bánh đến bán bánh bao, vô thức cho rằng Lâm Chu cũng là người bắt chước ông chủ Lâm.
Nếu là lúc đầu, anh ta còn bước lên khuyên nhủ mấy câu.
Trên cơ bản, những người đến chơi công viên Hoa Quả Sơn đều là người dân sống gần đó.
Rất nhiều người dân ở đây đã thưởng thức bánh bao ông chủ Lâm bán trước nhất, biết rõ mùi vị.
Khẩu vị đã sớm bị nuôi đến kén chọn, vốn ăn không quen bánh bao bắt chước lúc sau.
Thế nên ngoại trừ lúc đầu mua ăn thử, sau đó cũng không mua lần hai.
Anh ta khuyên những người bắt chước kia nhưng bọn họ không nghe, còn cảm thấy là đồng nghiệp cạnh tranh nên cố ý nói vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận