Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 769. Đây là hình dung ông chủ Lâm? (1)



Chương 769. Đây là hình dung ông chủ Lâm? (1)




“Buổi tối vẫn còn, tan học em có thể gặp được anh.”
Bé gái lấy được lời cam đoan nhất thời vui vẻ.
Các giáo viên dịu dàng kêu các cô bé vào lớp trước, bên ngoài lạnh lắm.
Sáng và tối nhiệt độ trong núi đều rất thấp, mới một lát, gió lạnh gào thét, bọn nhỏ cũng không mặc ấm quá nhiều, đi vào trong phòng học tối thiểu không có gió.
Thấy có học sinh đến, tốc độ cán bánh của Lâm Chu cũng nhanh hơn, chỉ cần nướng lên, bánh mè ra lò vẫn rất nhanh.
Không bao lâu, các giáo viên và khách hàng ruột đều cầm bánh mè bắt đầu ăn.
Sắp tới thời gian đi học, các học sinh cũng đều lục tục đến.
Nhìn thấy quầy bánh mè, cho dù giáo viên ở đây vẫn có học sinh đến mua.
Lúc Tô Hưởng đến nhìn thấy Dương Nhược Ly trước quầy hàng thì mắt sáng rỡ.
Có trời biết tối hôm qua khi cậu nhóc về nhà cởi quần áo đi ngủ nhìn thấy năm trăm tệ trong mũ đã kinh ngạc cỡ nào.
Dọa cậu nhóc lập tức tìm ông nội bà nội.
Ông nội bà nội cũng bị dọa nhảy dựng, còn tưởng rằng cậu nhóc nhặt tiền ở đâu.
Nghe Tô Hưởng giải thích xong, mới hiểu được là người ta cho, muốn trả lại cho người ta.
Cậu nhóc đi đường, nào cần cho nhiều tiền như vậy, tiền này cầm cũng phỏng tay.
Cậu nhóc đang nghĩ làm sao trả tiền, lúc này gặp được người!
Tô Hưởng đi thẳng đến chỗ Dương Nhược Ly, mở miệng muốn trả tiền.
Vừa vặn giáo viên ở bên cạnh nghe thấy thì hỏi thử chuyện gì.
Biết được là chuyện riêng giữa học sinh và người qua đường, làm giáo viên như anh cũng không tiện nhúng tay.
Vì thế Dương Nhược Ly và Tô Hưởng bắt đầu lôi kéo lần nữa.
Ông nội Tô Hưởng sợ đứa nhỏ làm mất tiền, cho nên thu tiền lại.
Lúc này Tô Hưởng cũng không có mà trả, kéo không mấy cái, chỉ có thể chờ buổi tối tan học về nhà kêu ông nội cùng đến trả tiền.
Cậu nhóc sắp tới thời gian đi học rồi, phải vào trường đã.
Đợi đến khi các học sinh đã đi gần hết.
Các giáo viên nghĩ đến chuyện trước đó Lâm Chu muốn quyên tiền, có lẽ là những người trẻ tuổi có lòng yêu thương, muốn trợ giúp những đứa nhỏ này. Vì thế mời bọn họ vào trường hỗ trợ phát vật tư mùa đông cho bọn nhỏ.
“Cậu Lâm muốn cùng đi phát vật tư mùa đông cho bọn nhỏ không?”
“Được hả?”
Lâm Chu muốn tìm hiểu tình huống của những đứa nhỏ vùng núi.
Một lát bán xong bánh mè, không có gì làm, vừa vặn có thể vào trường học xem thử các học sinh thiếu cái gì.
Vừa rồi mấy khách hàng nhìn thấy bọn nhỏ vùng núi đến trường, cũng chú ý tới tình huống của chúng.
Bình thường mặc dù ở trên mạng có nhìn thấy sự vất vả của bọn nhỏ vùng núi, nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến.
Thẳng đến lúc này nhìn thấy trong mắt, thật sự khá nhiều cảm xúc.
Thấy có thể đi thăm, mấy khách hàng cũng muốn đi theo xem thử.
“Đương nhiên là được chứ.”
Các giáo viên dẫn theo Lâm Chu còn có mấy khách hàng đi vào sân thể dục - nơi đặt vật tư, sau đó mở ra từng cái.
Sau khi một giáo viên khác cho bọn nhỏ xếp hàng dẫn ra ngoài, mỗi người đều phát đồ vật giống nhau.
Lâm Chu thì phát bao tay.
Bọn nhỏ nhìn thấy những vật tư này, ai nấy cũng cực kỳ vui vẻ, trên mặt đều cười nở hoa.
Quần áo mới, giày mới, tất mới, bao tay mới còn có sách vở. Đều là những đồ đạc mà bọn nhỏ cần nhất để sống qua mùa đông.
Trên mặt mỗi người đều tràn ngập nụ cười thỏa mãn, giống như chuyện có thể lấy được những món đồ này đã rất vui rồi.
Mấy khách hàng nhìn đều chua xót, thì ra ở nơi bọn họ không nhìn thấy, bọn nhỏ vùng núi không có cả quần áo mặc qua mùa đông.
Lâm Chu phát vật tư cho bọn nhỏ xong, vẫn muốn quyên chút đồ cho bọn nhỏ.
“Thầy ơi, tôi muốn quyên chút đồ cho bọn nhỏ, coi như là mọi người ủng hộ việc buôn bán của tôi, tôi báo đáp bọn họ.”
Vẻ mặt Lâm Chu chân thành nhìn giáo viên.
Dương Nhược Ly bên cạnh cũng đang có ý này.
“Thầy ơi, tôi mở siêu thị, vật tư rất nhiều, mang đến một ít cho bọn nhỏ, coi như là tấm lòng của chúng tôi!”
Giáo viên vừa định từ chối, chợt nghe đến nhà Dương Nhược Ly mở siêu thị.
Lời từ chối nhất thời khó có thể mở miệng. Vì thế giáo viên lựa chọn từ chối ông chủ Lâm trước.
“Ông chủ Lâm, anh bày quầy hàng cũng không dễ dàng, đi sớm về tối, bánh mè ngon như vậy, còn bán rẻ, cũng không kiếm được tiền, tuy điều kiện của bọn nhỏ không tốt, nhưng cuộc sống vẫn không thành vấn đề.”
Lời này của giáo viên nói rất cảm tính, có cảm động, có ngại ngùng, nhưng giọng nói rất kiên quyết.
Các khách hàng ruột bên cạnh nghe lời nói của các giáo viên, biểu cảm càng ngày càng kỳ lạ.
Hả?
Đây là hình dung ông chủ Lâm?
Sao bọn họ nghe không hiểu ta?
Các khách hàng ruột nhìn giáo viên, lại nhìn ông chủ Lâm, biểu cảm rất khó chịu.
Cuối cùng thật sự không nhịn nổi, tò mò hỏi: “Các thầy cô không biết ông chủ Lâm?” Hết chương 769.



Bạn cần đăng nhập để bình luận