Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 581: Đây là sao thế, đại huynh đệt!

Chương 581: Đây là sao thế, đại huynh đệt!Chương 581: Đây là sao thế, đại huynh đệt!
Khi lên đến đỉnh núi đám người này đã mệt đến mức chỉ trèo cả hai tay hai chân, chứ không đi nổi.
Chỉ dựa vào lòng nghị lực để bò đến trước mặt Lâm Chu.
Khiến Lâm Chu vội vàng gánh thùng cháo và bát thìa nhựa đến ngồi ở đầu bậc thang trên đỉnh núi.
Nhìn bọn họ leo lên đỉnh núi cực khổ giống như zombie như thế, sử dụng cả tay cả chân để bò về phía cậu, nhìn nhiều một chút cũng sắp gặp ác mộng.
Thực sự hơi khủng khiếp.
Đặc biệt là có một khách hàng nữ, sau khi đến đỉnh núi thì mệt đến hai mắt mất hết thần thái, vẻ mặt dữ tợn, sắc mặt trắng bệch, một đầu tóc đen dài thẳng cứ như vậy xõa ở trước người bò về phía Lâm Chu, làm cậu sợ đến vội vàng đặt cái muôi sắt trong tay xuống, tiến lên đỡ cô đứng dậy.
Có lỗi có lỗi thật sự là có lỗi!
"Nào nào mọi người đừng bò nữa, nghỉ ngơi một chút trước đi, không cần nói gì, tôi đều hiểu cả."
Khách hàng nữ lại lúng túng, mặt tức khắc đỏ như gấc.
Dìu bọn họ đến một tảng đá lớn, ngồi xuống.
Khách hàng nữ ngồi bên cạnh nhìn cái này nhìn cái nọ, thử tiến lên hỗ trợ, kết quả đám người này mệt đến mức không nhúc nhích được, vô cùng nặng, cô không đỡ người khác đứng lên được, ngược lại bản thân mình ngã xuống theo, còn phải dựa vào Lâm Chu đến đỡ.
Thấy Lâm Chu tiến lên hỗ trợ, bọn họ cũng tranh thủ thời gian không tán gấu, giúp đỡ ông chủ Lâm chăm sóc những khách hàng bò lên kia.
Hai người Lạc Vũ và huấn luyện viên thể hình nghỉ ngơi nửa ngày, còn ăn một bát cháo hải sản lớn bổ sung thể lực.
Lâm Chu không nói gì, biểu cảm vẫn ôn hòa đỡ cô dậy đưa qua một bên nghỉ ngơi.
Lâm Chu cảm động mang theo sợ hãi tranh thủ thời gian đỡ những người này đứng dậy, còn làm tròn trách nhiệm trấn an tâm trạng của bọn họ, bày tỏ cháo hải sản chưa bị bán hết, còn một thùng lớn!
"Ông chủ Lâm, ban nãy là do tôi chưa chuẩn bị tốt tâm lý, anh biết không, tôi luôn có thói quen leo núi tập thể dục, thể lực tốt lắm đó."
Thật sự không phải do cô không làm được đâu!
Rốt cuộc cô có nên giải thích một chút không đây, ngộ nhỡ ông chủ Lâm nghĩ cô không được thì làm saol
Bình thường cô cũng hay tập thể hình rèn luyện, sức lực không nhỏ, đây là do cô không ngờ bọn họ lại nặng như thế, không nâng dậy nổi.
"Tôi biết rồi, cô mau đỡ người ta ngồi xuống đi." Đừng làm mình bị đè hỏng đó.
Nói xong, cô sợ Lâm Chu không tin, chạy thẳng đến trước mặt cô gái mới vừa leo lên đỉnh núi, vội đỡ người ta dậy trước khi bị ngã xuống, khiến trọng lượng của cô gái đều đè lên trên người cô.
Lâm Chu đứng tại chỗ, sắc mặt đầu tiên là mê mang, sau đó nhìn khách hàng nữ bị sức nặng của một người khác đè khiến khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt cậu vô cùng bất đắc dĩ.
Khách hàng nữ nói xong, nhìn thấy lại có một khách hàng bò lên trên đỉnh núi, tóc dài, còn là một cô gái nữa, cô nhất định làm được!
Lâm Chu không nói câu sau ra. Cậu rất sợ khách hàng nữ vì để chứng minh, lại làm ra điều gì đó.
Cảm giác không còn sức lực ngồi ăn, không cầm bát nổi thì đặt trên mặt đất, múc từng chút một.
Đoạn đường này chắc là họ đều cực kỳ mệt, không biết có sức để húp cháo không nữa.
Đều là khách hàng ruột, Lâm Chu thấy rất nhiều người quen quen, cậu múc cháo xong đưa đến trên tay bọn họ, để cho bọn họ ăn trước. Thật ra thì chỗ phía xa có chòi nghỉ mát, ngồi ở đó sẽ thoải mái hơn, nhưng thực sự là cô không lết qua nổi, chỉ có thể đỡ bọn họ đến tảng đá gần đây để ngồi.
Trong lòng Lâm Chu mới vừa nghĩ như vậy thì thấy mấy người ban nãy còn nửa chết nửa sống, mà giờ cháo hải sản tới tay, hai mắt đều mở ra.
Khách hàng nữ thấy Lâm Chu vội vàng đi múc cháo, không chú ý đến bản thân mình nữa mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó chật vật nâng cô gái đang dựa vào người mình đến một bên ngồi xuống.
Theo từng thìa cháo hải sản vào bụng, sắc mặt của bọn họ cũng dần dần hòa hoãn hơn.
Khiến Lâm Chu nhìn mà sửng sốt.
Cậu có bỏ gì vào trong cháo hải sản này đâu, sao lại giống như linh đan diệu dược vậy.
Chỉ thấy mấy người này chỉ ăn thôi đã có thể ngồi dậy, cứ như vậy ngồi dưới đất, lưng dựa vào tảng đá lớn, còn rất mãn nguyện nữa.
"Ngon quá đi, cho tới bây giờ chưa từng ăn cháo nào tươi như thế, độ đặc cũng vừa đủ, không quá đặc không quá loãng."
"Chứ còn gì nữa, miếng mực ống kia kích thước cỡ hạt gạo, ăn vào trong miệng còn là vị giòn giòn non mềm, tuyệt thực sự, cho tới bây giờ tôi chưa từng ăn món nào như thế."
"Lỡ nấu hải sản không tốt thì sẽ bị sượng, không nhai nổi, làm sao để giữ được cảm giác tươi mới sướng miệng, giòn giòn non mềm này ta, không bị độ nóng của cháo hâm chín hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận