Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 519: Đây là thảm kịch nhân gian gì vậy! (2)

Chương 519: Đây là thảm kịch nhân gian gì vậy! (2)Chương 519: Đây là thảm kịch nhân gian gì vậy! (2)
Khách hàng ruột suýt chút nữa quên mất mình tới để làm gì, như tỉnh cơn mê phục hồi tinh thần lại khỏi sân khấu hí khúc.
Bọn họ như ong vỡ tổ chạy tới là muốn làm gì?
À đúng, đều tại gánh hát lừa gạt, buổi sáng diễn thêm, lừa ông chủ Lâm bày quầy hàng buổi sáng, làm hại mọi người chạy phí công!...
Những diễn viên trên sân khấu thấy người đàn ông khiêng mía, đồng tử mọi người hơi co lại, trong ánh mắt đều là anh đừng qua đây nhai
Nhưng đang biểu diễn, tất cả mọi người đều xướng cực kỳ chuyên nghiệp.
Chỉ thấy người này đối diện với tâm mắt của một diễn viên nam cơ bắp trên đài, đi thẳng qua.
Dọa nam diễn viên cơ bắp lui về phía sau, cũng không thể tránh khỏi bó mía.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nam diễn viên cơ bắp cũng cong lưng.
Những diễn viên quả thật khóc không ra nước mắt.
Tương tự những khách hàng ruột cảm giác bị gánh hát đâm sau lưng nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt sáng rực.
Các diễn viên: III
Vì thế, một lát sau, một người xách một bao gạo to lên đài tặng quà.
Tưởng tượng đến một xe bộ phận vịt của ông chủ Lâm cứ như vậy bị người của gánh hát bao hết, bọn họ không mua được cái nào thì tràn ngập oán khí.
Xảy ra chuyện gì thế, hôm nay là buổi biểu diễn chuyên đề lương thực à, tặng mía cũng thôi đi, sao còn tặng gạo chứt
Có đôi khi tình yêu của khán giả nặng như vậy đói!
Chỉ là tặng một bó mía lớn và năm kí gạo thì chưa từng thấy.
Kiểu sân khấu ngoài trời này, khán giả ở ngay dưới đài.
Diễn đến chỗ phấn khích thì đủ các loại quà đều có thể bị ném lên đài.
Những quà tặng này đều cần bọn họ chuyển xuống đài.
Các diễn viên dần dần sắp khóc không ra nước mắt, hy vọng lúc hạ màn, bầu gánh có thể cho người lên đài hỗ trợ.
Dù sao cái gì nặng thì tặng cái đó.
Dần dần trên sân khấu chất đầy quà tặng.
Không đợi những diễn viên chuẩn bị tâm lý xong, lại đến một khán giả xách hai thùng sữa bò. Kế tiếp còn có mấy thùng nước khoáng.
Ngược lại trên mặt mấy khách hàng lộ nụ cười lặng lẽ nhìn diễn viên.
Phần thưởng của bọn họ không phải những món này đâu.
Những khách hàng không ăn được bộ phận vịt của ông chủ Lâm, oán khí đó không phải lớn bình thường.
Quà nhẹ tâm ý nặng, quà nặng đại biểu cho tâm ý bọn họ nặng, đúng không!
Bọn họ cũng không làm gì, tặng chút quà cho diễn diễn có sao đâu.
Nếu không phải vở kịch này hay.
Giày vò một trận, trong lòng đúng là thoải mái hơn nhiều.
Bởi vì quần thể những khách hàng ruột thật sự quá lớn.
Sau khi trên sân khấu đều là những phần quà như vậy khiến những người tặng tiền, tặng thuốc lá và rượu mê mang. Hiện tại giới trẻ xem kịch, đều lưu hành tặng quà như vậy hả?
Hay là các diễn viên thích những phần quà này?
Một ông bác mê mang nhìn cảnh tượng này, cảm giác bản thân già thật rồi, không theo kịp xã hội.
Ông nhìn mấy trăm tệ cầm trong tay, do dự có cần giống như những người trẻ tuổi này, lên sân khấu tặng chút đồ ăn đồ uống không.
Trả thù lao trực tiếp như vậy, có phải không thể hiện đủ tâm ý không?
Lúc này, các diễn viên của đoàn hí kịch Hỏa Miêu dưới cái nhìn chăm chú của khán giả, sau khi chào cảm ơn, người thì khiêng mía, người thì khiêng gạo, người thì chuyển nước khoáng.
Cũng không biết ai lại tặng thùng nước khoáng lớn lên đài, quả thật muốn mạng già của bọn họ mà.
Mọi người treo trên người, khiêng trên vai, xách trong tay, gian nan xuống đài.
Diễn một buổi hôm nay không cần lo lắng cuộc sống nửa tháng trong đoàn nữa.
Chỉ là các diễn viên mệt muốn chết. Tới hậu trường, cảm giác thân thể không phải là của mình.
Không ngờ có một ngày các diễn viên hí khúc bọn họ lại trải nghiệm được cuộc sống làm khuân vác, cũng khiến người ta không ngờ được.
"Hôm nay mấy khán giả đó sao vậy, mọi người tặng đồ ăn đồ uống cũng thôi đi, còn chuyển cả gạo, dầu ăn, nước khoáng lên."
"Tôi cứ cảm giác không đúng, hơn phân nửa khán giả hôm nay đều là người trẻ tuổi, tôi có chú ý người tặng mấy đồ nặng cơ bản đều là người trẻ tuổi."
Bình thường bọn họ biểu diễn, phần lớn khán giả đều là người lớn tuổi.
"Có thể là fan của ông chủ Lâm không?"
Một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Vừa nói ra câu này, cảm giác sai trai khó hiểu kia cũng lập tức rõ ràng.
Những phần thưởng này nhìn như không có vấn đề gì đều là tình yêu của khán giả.
Nhưng số lượng nhiều sẽ dẫn theo những thứ khác bên trong.
Ví dụ như, những khán giả lên đài tặng quà, biểu cảm luôn hơi nghiến răng nghiến lợi.
"Không phải là chuyện bầu gánh sửa thời gian biểu diễn, lừa dối ông chủ Lâm bị bọn họ biết rồi chứ?"
Bầu gánh mới vừa đi đến hậu trường: II
"Không thể nào, tuyệt đối không thể, tôi đã bàn xong với đám khách hàng kia của ông chủ Lâm, mọi người cùng nhau giữ bí mật này."
Các diễn viên nghe nói như thế:...
Không phải chứ, sao chỉ số thông minh của bầu gánh chợt cao chợt thấp vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận