Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 615: Bản đồ mới (1)

Chương 615: Bản đồ mới (1)Chương 615: Bản đồ mới (1)
Cộng thêm một số ảnh chụp món ngon, anh ta không nhịn được đăng lên tài khoản mạng xã hội của mình khoe khoang.
Kèm theo một bài viết mấy trăm chữ. Xuyên suốt bài viết mô tả hôn lễ thế kỷ này vậy mà mời được ông chủ Lâm xuống bếp, làm ra món ngon đến mức nào. Mô tả phải gọi là chuẩn chỉnh.
Mọi người không có cách nào diễn tả tâm trạng kích động của mình thành lời, chỉ có thể thông qua cách này, khoe khoang để giải tỏa một chút.
Chẳng mấy chốc, bài viết đã bị nhóm dân mạng biết ông chủ Lâm lướt thấy.
Sau đó, nhóm khách hàng của ông chủ Lâm cũng biết.
Trên mạng hay bên ngoài, âm thanh thảo luận không ngớt.
Khách hàng ruột ở Giang Đông vốn tưởng ông chủ Lâm nghỉ hai ngày cuối tuần như bình thường.
Suy cho cùng, chuyện cậu nghỉ như vậy đã từng xảy ra trước đây.
"Thân phận của ông chủ Lâm không tầm thường đâu nha! Có thể đứng chung chỗ với các ông chủ lớn, nếu không có nền tảng tài chính vững chắc, đảm bảo không có cửa quen biết đối phương."
Nhìn ảnh chụp do khách mời kia đăng lên, trên mạng vốn có báo nhắc tới hiện trường hôn lễ, nhưng phóng viên và tay săn ảnh không được phép lên đảo tư nhân.
Hơn nữa, thông qua ảnh chụp do dân mạng đăng lên, có thể thấy trên sân khấu, ông chủ Lâm được người sáng lập công ty vật liệu xây dựng Vinh Bang ôm lấy trông cực kỳ thân thiết. Hai người còn giống ba con hơn so với chú rể đang đứng cạnh đó.
Không ngờ ông chủ Lâm vậy mà được mời đi làm bếp trưởng.
Thế nên, cư dân mạng vẫn chưa biết rõ các món ăn trong bữa tiệc.
Chỉ là tướng mạo không giống, nếu không cư dân mạng đã cho rằng ông chủ Lâm là con trai út của người sáng lập công ty vật liệu xây dựng Vinh Bang rồi.
Nào ngờ lần này ông chủ Lâm nghỉ thứ bảy, chủ nhật là để đến làm đầu bếp cho tiệc cưới của tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Vinh Bang và tiểu thư của tập đoàn Lục thị.
"Thật 100%! Người phụ trách cao ốc Tử Nguyên cũng có mặt ở hiện trường hôn lễ. Chính miệng anh ta nói mà."
"Tôi thấy có blogger đến dự hôn lễ nói hình như ông chủ Lâm là chủ của cao ốc Tử Nguyên ở Khẩu thành đấy. Cả tòa cao ốc đều là của anh ấy, là một chủ cho thuê siêu cấp."
"Lầu trên nói thật hay giả đấy?"
"Quá thần bí rôi! Trên mạng vốn không đào ra được lai lịch của ông chủ Lâm."
"Văn chương của blogger này tốt lắm nha! Mô tả món ngon làm tôi phát thèm. Tôi từng ăn vịt quay và đồ nướng ông chủ Lâm làm rồi, nhưng thịt bò kho thì chưa. Món đó có mùi vị gì đây, nhìn hấp dẫn quá đi!"
"Ha ha ha ha, mọi người không bắt được trọng điểm à! Trọng điểm là những ông chủ lớn này cũng chưa từng ăn được mấy món ngon như vậy, sau khi ăn món do ông chủ Lâm làm còn kích động đăng bài viết nữa."
"Ây gù, chỉ lo hóng hớt mà quên xem bài viết mất tiêu."
"Trời đất quỷ thần ơi! Không ngờ hóng hớt hôn lễ của tiểu thư nhà giàu mà còn có thể ăn được dưa của ông chủ Lâm.”
"Làm sao đến dự tiệc cưới của ông chủ lớn thế này được nhỉ? Nếu chỉ tiền mừng cưới có thể tiến vào, tôi thật sự muốn ăn món do ông chủ Lâm làm lắm átI"
Người nào không có việc gì sẽ nghỉ ngơi một lúc, dạo chơi trên đảo hoặc ai làm việc nấy.
Ngược lại, trên đảo vô cùng hài hòa. Trên mạng vẫn đang xôn xao bàn luận về tin tức mới này.
"Tin tức tới quá muộn, nếu không tôi còn có thể nghĩ cách dựa vào quan hệ đến ăn ké. Bây giờ mới biết, người ta đã ăn xong cả Trôi."
Sau khi bữa tiệc kết thúc, ai có việc rời đi sẽ đến chào tạm biệt.
"Lầu trên nghĩ cái rắm gì thế? Không thấy địa điểm à! Đây là đảo tư nhân, hôn lễ tổ chức vào giữa trưa, ban đêm còn có tiệc tối trên du thuyền. Cuộc sống của người có tiền đúng là khiến tôi ghen tị quá đi!"
Lâm Chu thì được Trương Kiến Quân dẫn đi gặp từng ông chủ lớn của các công ty.
Sau đó, cậu lại được Trương Minh Viễn dẫn đi làm quen vài người giàu thế hệ thứ hai cùng tuổi hoặc những người thừa kế tập đoàn trẻ tuổi.
Bận rộn đến tận khuya.
Lâm Chu mới trở về phòng mình.
Cậu nằm uych xuống giường, không động đậy nổi nữa.
Hay thật! Trước kia không biết các cuộc xã giao của người giàu lại mệt mỏi đến thế.
Đến cuối ngày, may mà trí nhớ cậu tốt, nếu không cậu vốn chẳng nhớ nổi một người.
Hơn nữa, cậu cũng không biết mình đã trao đổi bao nhiêu phương thức liên hệ.
Dường như vòng xã giao của cậu đã được mở rộng.
Kết thúc một ngày cực kỳ náo nhiệt, cứ như cậu đã hòa nhập vào thế giới này. Không giống trước đó, cậu chỉ tồn tại trong thế giới của mình, ngẫu nhiên ra ngoài bày quầy bán hàng.
Cậu chỉ xã giao và tương tác với người khác trong phạm vi nho nhỏ.
Lâm Chu không thể nói rõ đây là cảm giác gì, nhưng cậu bất ngờ cảm nhận được dường như mình không còn cô đơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận