Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 488: Chờ đã, tại sao khán giả đều đang gặm cổ vịt thết (2)

Chương 488: Chờ đã, tại sao khán giả đều đang gặm cổ vịt thết (2)Chương 488: Chờ đã, tại sao khán giả đều đang gặm cổ vịt thết (2)
"Ông chủ, bán cho tôi ít cổ vịt, không cay."
Ông lão còn chưa đến gần, ngửi thấy mùi thơm đã mở miệng nói trước rồi.
Lâm Chu nhìn vào tủ kính, thấy cổ vịt đã được bán hết, xin lỗi nói rằng: "Ngại quá, hết cổ vịt mất rồi."
"Hả?"
Ông lão ngạc nhiên, bước chân cũng nhanh hơn, ông đến trước quầy ngó nghiêng, quầy hàng vốn đầy ắp đã có rất nhiều chậu inox trống.
Nhìn kỹ, cổ vịt và đầu vịt đã hết sạch, chỉ còn lại hai ba cái chân vịt đang được bày ở đó.
Đồ ăn chay thì vẫn còn một ít.
Lưỡi vịt tương đối đắt, cũng còn lại khá nhiều.
Ông lão móc tờ 10 tệ từ trong túi ra rồi đặt lên quầy.
Lâm Chu chỉ vào mấy loại còn lại trong tủ kính, giới thiệu từng loại một với ông lão.
Gan vịt không đắt, chỉ 10 tệ, có thể mua được mấy miếng.
Chỉ còn lại vài thứ như vậy, ông lão nhìn giá của lưỡi vịt, dứt khoát chọn gan vịt.
"Đây là gan vịt, lưỡi vịt, chân vịt, còn có ngó sen thái lát, rong biển, cùng đậu nành."
"Vậy bán cho tôi 10 tệ đi."
"Thế còn món gì?"
Tuy không mua được cổ vịt nhưng gan vịt cũng rất thơm, ông lão vô cùng mong đợi.
Ông lão ngửi mùi thơm, vội vàng quay về.
Trên đường đến đây, mùi thơm cổ vịt xông vào khoang mũi, hấp dẫn khiến ông không ngừng đi nhanh hơn, muốn mua một phần nếm thử mùi vị.
Lâm Chu cầm túi ni lông lên, bỏ mấy miếng gan vịt nhỏ vào rồi cân thử, vừa đủ. Cậu lập tức đóng gói đưa cho ông lão.
Thấy ông lão trở về, anh còn tò mò ông mua gì.
Một đi một về như vậy, cũng không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu cốt truyện rồi.
Chờ ông lão trở lại chỗ ngồi, chàng trai bên cạnh vẫn còn đang ăn.
Bây giờ quay về, tiếng hát kịch không ngừng quẩn quanh tai, cơn nghiện nghe kịch của ông lão lại được gợi lên, ông vội vàng trở vê chỗ.
"Ông ơi, mua được rồi chứ?"
Chàng trai thấy ông lão không mua được cổ vịt, không đành lòng nhìn ông đi không công một chuyến, cho nên lấy một miếng cổ vịt từ trong túi ra đưa cho ông lão.
"Cũng không trách được, mấy bộ phận vịt đó thơm thật đó, cháu dám nói rằng rất nhiều người đến xem kịch cũng không biết, sau đó nhìn người khác ăn, ngửi thấy mùi thơm rồi mới đi mua, bán đắt hàng cũng rất bình thường."
"Tôi đến trễ, hết cổ vịt mất rồi."
Ông lão cho chàng trai xem gan vịt mình vừa mua.
"Ông không ăn cay được thì nếm thử vị đi."
Bọn họ đều đến xem kịch, có chung sở thích, cho nên bắt chuyện rất dễ dàng.
Vừa đưa cổ vịt qua, mùi thơm cay tê kia không ngừng chui vào trong khoang mũi của ông lão.
Ông lão còn chưa mở miệng nói gì, miệng đã chảy nước miếng trước rồi. Ông không nói ra được lời từ chối, ăn một miếng, chắc không có vấn đề gì lớn, ông còn mang trà đến mà.
Ông lão nhận cổ vịt, cũng nhiệt tình mở bịch gan vịt của mình cho chàng trai nếm thử.
Hai người đều đến xem kịch một mình.
Bởi vì một phần cổ vịt nên nói chuyện với nhau, xem kịch cũng trở nên thú vị hơn.
"Ưm, gan vịt cũng ngon quá đi mất!"
Chàng trai không mua gan vịt, ấn tượng của anh về nội tạng đều là mấy thứ rất tanh.
Không ngờ gan vịt ngửi mùi rất thơm, ăn vào miệng chính là cảm giác mềm mại beo béo giống như ăn trứng gà, khi nhai còn tan ra trong miệng, không có chút vị tanh nào.
Ăn món không cay, chính là vị kho thuần túy, phối hợp với vị ngon của gan vịt rất tuyệt vời!
Ăn miếng to có thể hơi khô, nhưng mùi vị thơm thuần đủ để khiến người khác yêu thích cảm giác này.
Ăn từng miếng nhỏ một và chậm rãi thưởng thức, gan vịt cực kỳ ngon miệng hút đủ mùi thơm của nước kho, thực sự rất tuyệt.
"Ăn ngon ghê!"
Ý chàng trai là gan vịt ăn rất ngon.
Ông lão gật đầu đồng ý, nhưng lại nói đến cổ vịt.
Răng ông lão không tốt, cho một khúc cổ vịt vào trong miệng, mút một lượt giống như kẹo trước, khi thưởng thức gần hết mùi vị thì mới cố gắng gặm những sợi thịt phía trên.
Hai người ngồi chung với nhau, ăn vô cùng nhiệt tình.
Không chỉ bọn họ, ngước mắt nhìn xung quanh, vở diễn đã được hát một nửa, khán giả bên dưới, không phải ai ai cũng cầm cổ vịt, nhưng cũng có ở khắp mọi nơi.
Hương thơm nức mũi, các diễn viên trên sân khấu cũng không nhịn được mà nhìn xuống dưới.
Chờ đã, tại sao khán giả đều đang gặm cổ vịt thết
Lúc trước chưa từng thấy cảnh tượng này!
Các diễn viên chuyên nghiệp vừa hát kịch, vừa không cẩn thận nhìn xuống khán đài, liền thấy một đám khán giả vừa xem kịch vừa ăn uống, khỏi phải nói thơm đến thế nào.
Mùi thơm kia không ngừng bay lên trên sân khấu.
Người ăn càng nhiều, hương vị tập trung một chỗ càng thơm ngào ngạt.
Khiến khán giả có mặt chỉ nhìn thôi cũng đói bụng.
Sau đó người không nhịn được lại giãm lên vết xe đổ, hỏi thăm mua cổ vịt ở đâu rồi chạy đi mua một phần về, vừa xem vừa ăn.
Người như vậy rất nhiều.
Mùi thơm bay lên tận sân khấu, khiến các diễn viên hát kịch thèm thuồng không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận