Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 718: Cướp bóc?

Chương 718: Cướp bóc?Chương 718: Cướp bóc?
Bọn họ chậm rãi ngẩng đầu nhìn, cừ thật, Mèo Lớn vừa rồi còn nằm trước quầy hàng của ông chủ Lâm, lúc này đã đứng ở trước mặt bọn họ.
"Mèo... Mèo Lớn?”
Cả đám người có ai thì tính người đó, ai nấy đều cứng người không dám động đậy.
Trong đầu hiện lên từng suy nghĩ.
Cảnh tượng này trùng kích bọn họ thật sự là quá lớn.
Trước đây, tin tức mà bọn họ xem trên mạng, tuy thấy có người đối mặt với hổ.
Nhưng cách màn hình với hiện thực vẫn là có khác biệt.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng nhận thức được tâm trạng lúc ấy của người đàn ông đối diện với hổ trong video.
Điều này có gì mà không hiểu chứ.
Dường như là nghĩ đến điều gì đó.
Sau đó nhìn thấy con hổ há to mồm, ăn túi đậu hũ giống như ăn món điểm tâm ngọt, mấy miếng đã hết sạch.
Không dám đích thân đút, chỉ có thể đặt xuống đất.
Người đàn ông run rẩy dâng đậu hũ trong tay đến trước mặt con hổ.
Sau đó tâm mắt của con hổ lại nhìn về phía đậu hũ trên tay của người tiếp theo.
Lúc thấy Mèo Lớn đứng trước mặt bọn họ không có động tác gì tiếp cả.
Con hổ cũng không quan tâm những người đó đã đi hay chưa.
Sau đó nhanh chân chạy trốn giống như phía sau có quỷ vậy.
Phương hướng chạy đi là quầy hàng của Lâm Chu.
Cả đám người run tay đặt hết từng túi đậu hũ chưa ăn được mấy miếng trên tay đến trước mặt con hổ.
"Quá đáng lắm rồi, phải đi tìm ông chủ Lâm thôi!"
Thoáng cái có thêm nhiều phần như vậy, con hổ ăn rất vui vẻ.
Chỉ khổ cho đám người đó, không ăn được mấy miếng đậu hũ còn bị dọa đến tim đập thình thịch, lấy một hơi chạy đi, chân như nhữn ra, đỡ nhau đi tìm ông chủ Lâm.
Trong mắt nó chỉ có đậu hũ nóng.
"Không phải sao, có ông chủ Lâm đút cho, còn cướp của chúng ta nữa!"
Nói đến voi cướp mía khi vận chuyển mía trên đường, mấy người họ đều từng xem video.
"Anh có thể thử, dù sao thì tôi cũng không dám thử."
"Anh nói xem nếu như vừa nãy chúng ta không đưa đậu hũ thì sẽ thế nào?"
"Sao bây giờ động vật lại khôn đến vậy, còn biết đến đòi ăn nữa."
"Đúng là trước có voi lớn đòi phí đi đường khi vận chuyển mía trên đường, sau có hổ cướp bóc, không thể nào sống nổi ngày tháng thế này nữa!"
"Sớm biết con hổ này còn cướp bóc, tôi đã ăn trước mặt ông chủ Lâm, vậy thì tuyệt rồi!"
Lúc đó còn cảm thấy buồn cười.
Hiện tại đến lượt bọn họ bị hổ cướp đậu hũ thì không cười được nữa.
Những động vật này quá đáng thật!
Đợi bọn họ đỡ lấy nhau đi đến trước mặt ông chủ Lâm, thấy con hổ vẫn chưa quay lại, ai nấy đều kích động nhào về phía ông chủ Lâm, âm thanh bi thảm còn mang theo tiếng thút thít. Dọa Lâm Chu giật mình.
"Ông chủ Lâm!"
"Ông chủ Lâm, cậu quản con hổ đó đi, nó chạy đi cướp đậu hũ của chúng tôi rồi!"
"Ông chủ Lâm, tôi chỉ mới ăn mấy miếng đậu hũ đã bị con hổ để ý, toàn quân chúng tôi bị diệt rồi, ông chủ Lâm!"
Mấy người họ bị kinh sợ tạm không nói, đậu hũ còn bị cướp đi.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Chu cứ như thấy được cứu tinh, khóc lóc đến chảy nước mắt nước mũi.
Vẻ mặt bi thương và đau khổ.
Nhìn đến mức khiến Lâm Chu ngại ngùng.
"Hả? Mèo Lớn cướp hết đậu hũ của mấy người rồi?"
Lâm Chu còn tưởng vừa rồi Mèo Lớn chạy vào trong rừng để nghỉ ngơi, thì ra là đi đường vòng để cướp bóc!
"Còn không phải sao, con hổ kia ngửi thấy mùi thì sẽ tìm đến đây, đáng thương cho đậu hũ của chúng ta, chưa kịp ăn mấy miếng, thì đã vào bụng hổ rồi."
"Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm, chúng tôi khổ quá!"
Nhìn một đám khách hàng không ngừng khóc lóc, Lâm Chu cũng đau đầu.
Con hổ này thật sự biết gây chuyện cho cậu mài
"Không sao, không sao, đừng buồn nữa, tôi sẽ múc thêm cho mọi người, cứ ăn ở đây nhé, sẽ không bị cướp nữa."
Lâm Chu rất bất lực.
Tuần này bày hàng thật gian nanI
Không chỉ lo lắng không có khách hàng, mà còn phải lo lắng hổ sẽ cướp thức ăn của khách hàng.
Đây đều là những chuyện gì vậy!
Cậu kéo từng người một đứng lên.
Lâm Chu an ủi rồi múc thêm cho mỗi người một bát nữa.
Bảo bọn họ ăn ở đây.
Đậu hũ bốc khói nóng hổi, xoa dịu tâm trạng của mọi người sau khi sợ hãi rất tốt.
Cầm một bát đậu hũ nóng hổi trong tay, cứ đứng bên cạnh ông chủ Lâm, bọn hộ cảm thấy rất an toàn.
Bọn họ ăn từng đũa từng đũa, cảm xúc cũng dần dần dịu lại.
Bọn họ đều có tâm trạng phàn nàn rồi.
"Ông chủ Lâm, con hổ này là hổ thật à, sao nó học được trò cướp bóc vậy."
"Chúng tôi đang ăn ngon lành, thì nhìn thấy con hổ không biết đã chạy đến trước mặt chúng tôi từ lúc nào, nó chỉ nhìn chằm chằm vào đậu hũ trên tay chúng tôi."
"Mấu chốt là nó cướp phát nào ăn ngay phát đó, ai dám không cho chứ, còn không cần nó mở miệng, chúng tôi đã tự giác giao ra rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận