Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 545: Xác nhận băng ánh mắt, đây đều là những người phàm ăn! (2)

Chương 545: Xác nhận băng ánh mắt, đây đều là những người phàm ăn! (2)Chương 545: Xác nhận băng ánh mắt, đây đều là những người phàm ăn! (2)
"Còn may, xem ra mọi người đều cực kỳ hiểu rõ tâm quan trọng của sự việc, chỉ âm thầm thảo luận, không truyền tin ra ngoài."
"Chậc chậc, coi anh nói gì kìa! Mọi người cùng là khách hàng ruột của ông chủ Lâm, nếu chúng ta dám nói mình đứng đầu trên phương diện giữ bí mật, xem ai dám nói thứ hai?"
"Đừng nói nữa, mau kiểm tra xem có cần cập nhật địa chỉ trên phân mềm nhỏ không đi!"
"Cứ cập nhật đi, dù sao mọi người sẽ sớm biết cả thôi."
"Ai cũng như ai, rất lâu rồi không được ăn món ngon ông chủ Lâm làm. Khó khăn lắm ông chủ Lâm mới về Giang Đông, mọi người nên ăn thử."
"Được, vậy tôi upload địa chỉ đây!"
“Up lên đi, up lên đi!"
Mọi người thống nhất, cập nhật vị trí của ông chủ Lâm trên phần mềm nhỏ.
Khách hàng ruột đang chơi game: "Đù mé, ông chủ Lâm kìal"
Bên này, họ vừa upload vị trí của ông chủ Lâm thành công, điện thoại của tất cả nhóm khách hàng ruột theo dõi phần mềm nhỏ đều rung lên vì nhận được nhắc nhở.
Vị trí của ông chủ Lâm làm mọi người bùng nổ.
Trong chớp mắt, bất kể người đang chơi game hay đang cày video, hoặc các nhóm khách hàng ruột đang tắt màn hình điện thoại đều thấy lời nhắc.
Theo âm báo và rung động, vị trí trang trại của Lâm Chu đột ngột xuất hiện trước mắt tất cả khách hàng ruột.
Lúc này đã là 10 giờ đêm, rất nhiều người trong thành phố vẫn chưa ngủ. Sau khi họ thấy địa chỉ này, ai nấy đều kinh ngạc nhảy dựng.
Chỉ cần có tin tức cập nhật vị trí của ông chủ Lâm, tất cả những người theo dõi phần mềm nhỏ lập tức nhận được thông báo nhắc nhở.
"Ông chủ Lâm gì, cậu mau lên coil Đứng đó ẻ hay gì thế?"
Còn chơi bời gì nữa, mau đi giành cơm thôi!
Trong đội ngũ chơi game có đồng đội nghe được cậu chàng hô một câu ông chủ Lâm rồi đứng tại chỗ không động đậy, miệng nhả lời vàng ý đẹp.
Cậu chàng không thể tin ấn vào phần mềm nhỏ, nhìn thấy thật sự có người upload địa điểm ông chủ Lâm bày quầy bán hàng, lập tức rơi vào trạng thái hưng phấn đến choáng váng cả người!
Có thể thấy đám người này đều vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy ra.
Kết quả, còn chưa ra khỏi khu dân cư đã thấy một đám người hỗn loạn mặc đồ ngủ cùng lúc chạy ra ngoài.
Xác nhận bằng ánh mắt, đây đều là những người phàm ăn...
Một giây sau, không chờ đồng đội nói xong, cậu chàng không nói tiếng nào tắt điện thoại di động, không thèm thay quần áo, cứ thế mặc đồ ngủ lao ra khỏi cửa.
Người nào người nấy mặc đồ ngủ, còn có người mặc áo choàng tắm, dù trên đầu không có bọt xà phòng nhưng đang có nước nhỏ giọt, tất nhiên là mới chạy ào ra khỏi phòng tắm.
Không hiểu sao, bọn họ cảm nhận được những người này đều là fans ông chủ Lâm.
Còn trong khu dân cư thế này, hàng xóm ở đối diện chưa chắc đã biết mặt nhau, đừng nói chỉ những người khác.
Ở thành thị không giống nông thôn, người trong thôn ít nhiều gì cũng có quan hệ họ hàng với nhau, trên cơ bản đều quen biết đối phương.
Tuy ở cùng khu dân cư, nhưng mọi người đều là người xa lạ. Nhưng lúc này, mọi người nhếch nhác tụ hợp cùng một chỗ, có cảm giác gần gũi khó hiểu.
Mọi người nhìn nhau dò xét, ai cũng sững sờ.
Nếu đã cùng là fans của ông chủ Lâm thì mọi người chính là người một nhà.
"Các anh đều đi tìm ông chủ Lâm à?"
"Đúng đấy, các anh thì sao?"
Một đám người nói chuyện phiếm nhưng vẫn không quên chạy ra khỏi khu dân cư, đúng là người phàm ăn từng trải.
"Đến lúc này rồi, ai cũng vội vã chạy ra ngoài. Nếu không phải nhận được tin tức của ông chủ Lâm thì có thể là gì? Tôi gọi xe rồi, các anh muốn đi chung xe không?"
"Tôi thấy xe riêng đằng sau bị chặn ở cửa gara cả rồi. Nếu ai có xe hoặc muốn đi nhờ xe đều được."
"Tôi tôi tôi, người anh em, các anh nhanh vãi cả chưởng. Tôi vừa thấy tin tức đã xuất phát ngay lập tức, còn chưa kịp gọi xe."
Trong phút chốc, một đám người đã ngồi yên ổn trên xe, biến mất trước cổng khu dân cư, thẳng tiến đến trang trại.
Buổi đêm ở Giang Đông chưa từng náo nhiệt thế này bao giờ.
Hơn nửa đêm, không ít người ào ra khỏi các khu dân cư khác nhau, dẫn đến trên đường cũng ngày càng nhiều xe cộ.
Mọi người đều có cùng điểm đến.
Kết quả, còn chưa kịp đến trang trại, ngã tư đường đã bắt đầu tắc nghẽn.
"Hơn nửa đêm rồi mà còn tắc đường? Đúng là chỉ có mọi người làm được!"
"Sức hấp dẫn của ông chủ Lâm quá lớn!"
"Tắc đường đến khi nào thế? Có thể ngừng xe ở đây không? Tôi đỗ xe chỗ này được chứ?"
"Sớm biết thế đã không lái xe, bắt taxi đến là được rồi."
Có khách hàng ruột lái xe đi, nhìn qua cửa sổ xe thấy có người ngồi taxi, cứ thế trả tiền rồi chạy thẳng đến trang trại.
Bọn họ ngầu ghê! Còn người lái xe đến như mình không thể quăng xe lại đây được!
Chỉ đành chờ tại chỗ.
Suy cho cùng, trang trại không phải nơi công cộng, vị trí đỗ xe có hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận