Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 125: Cho đến một con chó gào khóc chạy đến bên cạnh cậu...

Chương 125: Cho đến một con chó gào khóc chạy đến bên cạnh cậu...Chương 125: Cho đến một con chó gào khóc chạy đến bên cạnh cậu...
Chính là gà rán kiểu Trung Quốc thuần túy, vỏ ngoài rán đến xốp giòn, xém xém thơm thơm ngon miệng, rắc lên bột tiêu cay được chế biến đặc biệt, mùi vị càng thêm ngon hơn.
Miệng vừa cắn xuống, thơm đến mắt trợn trắng.
Trương Minh Viễn ăn nhanh, cắn ba miếng đã ăn hết một cái đùi gà rán, cảm giác có hơi nghẹn nên vội vàng uống ít rượu, sau đó vẻ mặt cũng càng thêm hưởng thụ hơn.
Không có thiên lý, sao có thể ăn ngon như vậy.
Cha con nhà họ Trương rất ít khi ăn gà rán, giờ đây ăn đến miệng dính đầy mỡ.
Lâm Chu nhìn bọn họ ăn với vẻ mặt hưởng thụ thỏa mãn như thế, cũng rất vui vẻ.
Với tư cách là đầu bếp, thấy người khác thích đồ ăn mình làm thì đúng là có cảm giác thành tựu.
Vui vẻ hơn chính tự cậu ăn nhiều.
Chờ đến tuổi này của ông, sớm đã không còn sự xúc động như vậy nữa.
Ông chú Trương liên tục đánh chén hai cái đùi gà cho đỡ thèm, sau đó mới hỏi.
Suy nghĩ của người trẻ tuổi luôn luôn riêng biệt khác lạ, tìm kiếm kích thích.
Đối với sở thích đặc thù của Lâm Chu, ông bác Trương bày tỏ không hiểu, nhưng ông tôn trọng.
"Dạ vâng, ban đêm cháu đến cửa quán bar bán."
Cũng chỉ có lúc còn trẻ mới gan lớn như thế, làm ăn không cầu ổn, không cầu kiếm tiền, chỉ vì một cái thuận theo ý mình.
"Đúng rồi, tuần này cháu định bán gà rán à?"
"Ở quán bar nào thế, đến lúc đó anh mang bạn gái đến."
Nói thật, ông chú Trương cũng rất hâm mộ.
Cũng tại ông già rồi, nếu không thì cũng muốn đi bày quầy bán hàng cùng Lâm Chu, chắc phải thú vị lắm.
Con người ấy mà, nhất là đàn ông vốn đều theo đuổi kích thích, không thích an ổn. Không biết có bao người ước ao có được cuộc sống như Lâm Chu nữa.
Trương Minh Viễn nghiêm mặt gật đầu.
"Wow wow wow, bạn gái? Ý là đã yêu đương rồi à?"
Lâm Chu tính toán một phen, bắt đầu xem mắt từ tuần bán cháo, lúc này mới bao lâu đã yêu đương rồi, phát triển nhanh chóng thật đấy.
Trương Minh Viễn vừa thốt ra lời này đã nhận được ánh mắt hóng chuyện của cha mình với Lâm Chu.
Tiếp xúc với Trương Minh Viễn lâu ngày, Lâm Chu phát hiện người này xem như là trời sinh mặt phản diện, chẳng sợ không bày ra biểu cảm gì, chỉ ở trạng thái thả lỏng ngẩn người thôi mà trông đã rất hung ác, rất lạnh lẽo.
Lâm Chu thu dọn đơn giản một chút, nghỉ ngơi đến hơn 11 giờ thì bắt đầu chuẩn bị ra bày quầy rồi.
Vui nhất là ngày nào cũng vui vẻ cười ha ha, miễn bàn thoải mái cỡ nào. ...
Về bản chất, Lâm Chu vẫn giống với tính cách của đời trước, có ăn có uống, có chơi đùa, có chút tiền trinh, chuyện gì cũng không cần lo lắng là rất vui vẻ rồi.
Chậc chậc chậc, thật là hay ho.
Sau bữa cơm chiều, tiễn Trương Kiến Quân đi xong cũng đã 10 giờ.
Mà khi cố ý nghiêm mặt thì là do đang xấu hổ, hoặc là căng thẳng thẹn thùng, tâm trạng có phập phồng.
Quán bar Bài Hát Cũ vốn là một quán rượu lâu năm, rất đông người đến, đêm khuya hừng đông mới là thời điểm náo nhiệt nhất. Hai bên lề đường cạnh cửa quán bar cũng có rất nhiều quán ven đường.
Khi Lâm Chu đi tới, cậu nhìn sơ sơ qua thì thấy quầy mì hoành thánh, quầy xiên que, mì xào cơm chiên, quán nướng vân vân.
Vốn tưởng rằng hơn nửa đêm chỉ có mình cậu đến cửa quán bar bày quây bán hàng thôi, xem ra là cậu hoàn toàn không biết gì về cuộc sống ban đêm của thành phố Giang Đông rồi.
Ở cửa quán bar rất náo nhiệt.
Không chỉ có người trẻ tuổi đi chơi mà còn có người đến ăn bữa khuya.
Nơi tốt đã bị những quây hàng khác chiếm, Lâm Chu tùy tiện tìm một vị trí, bảo đảm ở cửa quán bar Bài Hát Cũ là được.
Quán ven đường bốn phía cũng không có phản ứng gì với việc Lâm Chu đến.
Tất cả mọi người đều tự trông quầy hàng, cùng chờ đợi khách tới cửa hoặc là vội vàng chiêu đãi khách hàng.
Lâm Chu chậm rãi bật lửa lên, chờ dầu nóng hơn.
Mới vừa bày quầy bán hàng, không có người mua, cậu cũng không nóng vội.
Dù sao nhiệm vụ không hề quy định cần bán bao nhiêu gà rán.
Đùi gà rán bình thường phải rán hai lần, lần đầu rán là để định hình, lần thứ hai rán lại sẽ làm lớp vỏ chiên của đùi gà càng thêm xốp giòn, khi ăn cũng sẽ càng ngon hơn.
Cho nên Lâm Chu vừa lười biếng xem di động, vừa chú ý bật lửa nhỏ để rán đùi gà.
Cho đến khi một con chó gào khóc chạy đến bên cạnh cậu...
“Gâu gâu - gâu gâu -”
Lâm Chu nghe thấy âm thanh, vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu đã nhìn thấy một con husky ngồi ngay ngắn trước mặt cậu, thè lưỡi vẻ mặt lấy lòng.
Vẻ mặt lấy lòng?
Lâm Chu rất hoài nghi vào hai mắt mình, vậy mà thấy được biểu cảm lấy lòng trên mặt chó.
"Đại Bảo - Đại Bảo -"
Cách đó không xa, ban đêm Cao Gia Chí mới có thời gian dắt chó đi dạo, nắm xích chó, người chạy suýt chút nữa hết cả hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận