Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 354: Bàn vê việc xếp hàng, các ông bà cụ này đúng là dân chuyên nghiệp (1)

Chương 354: Bàn vê việc xếp hàng, các ông bà cụ này đúng là dân chuyên nghiệp (1)Chương 354: Bàn vê việc xếp hàng, các ông bà cụ này đúng là dân chuyên nghiệp (1)
Nhưng bây giờ họ lại chẳng chút hứng thú.
Họ có thể phất tay đáp lại là xem như quan hệ tốt lắm rồi.
Cảnh tượng không thường gặp này làm Tống Thường không sao hiểu nổi.
Lúc rời khỏi viện dưỡng lão, cô hỏi.
"Mẹ, mọi người sao thế ạ?"
"Ây gù, không phải hôm qua mẹ nói với con trước cổng viện dưỡng lão có một quầy xiên que chiên ngon lắm à."
Tống Thường gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn về phía cổng viện dưỡng lão tìm kiếm.
Làm gì có quầy xiên que chiên nào?
Tống Thường rất kinh ngạc.
"Sáng nay có rất nhiều người đến xếp hàng mua xiên que chiên kia, nhiều người lắm! Hơn nữa, mẹ và mọi người đã ăn sáng rồi. Mới sáng sớm ăn xiên que chiên cũng không tốt, nên không ai chen lấn xếp hàng với người trẻ tuổi."
Hiện tại, Hồ Vân Tuệ nhắc tới vẫn thấy khó tin.
"Mẹ còn định chờ con qua đây sẽ mua cho con vài xiên nếm thử, nào ngờ chưa đến 10 giờ ông chủ đã bán hết, dọn hàng về."
"Sau đó, nhóm người tuổi trẻ kia mua hết toàn bộ xiên que chiên!"
"Còn có chuyện như vậy nữa ạ?”
Hồ Vân Tuệ xem hiểu vẻ mặt con gái bèn giải thích, giọng nói trở nên vô cùng buồn bã.
"Thật sự rất ngon, nước chấm vừa thơm vừa cay. Mấu chốt là xiên que chiên cũng thơm, không quá nhiều dầu. Không giống xiên que chiên khác, lúc cắn vào toàn là dầu mỡ, cực kỳ ngấy. Xiên que này cho vào miệng thơm lắm con ạU
"Thật sự ngon lắm ạ?"
Nghe cô hỏi vậy, Hồ Vân Tuệ không nói gì, chỉ gật đầu khẳng định.
Món này ngon đến thế à! Sáng sớm đã bán hết rồi.
"Nếu mẹ muốn ăn, con dẫn mẹ ra tiệm xiên que bên ngoài mua một ít."
Mỗi loại nguyên liệu chiên lên đều có đặc điểm riêng, thơm ngon không nói nên lời.
Nhắc tới là thèm!
Không nói còn đỡ, Hồ Vân Tuệ vừa nói đã nhớ lại xiên que chiên bà ăn hôm qua.
Tống Thường thấy mẹ mình thèm như vậy, bất đắc dĩ cười.
Sau đó, Hồ Vân Tuệ đã nhận thấy rõ thế nào là sự khác biệt trên thế giới.
Hồ Vân Tuệ thật sự rất muốn ăn xiên que chiên.
"Cũng được."
Không ngờ lúc bà lớn tuổi rồi lại thèm ăn như thế.
Bao nhiêu ngày không động vào loại thực phẩm chiên dầu không tốt cho sức khỏe này. Giờ đây một xiên que lại hoàn toàn đánh thức con sâu thèm ăn trong bà.
Lúc còn trẻ, để duy trì vóc dáng, bà luôn cái này không ăn, cái kia không ăn.
"Ây dà má ơi, cái gì đây! Xúc xích tinh bột chiên này, vỏ không giòn gì hết!"
"Còn có nấm kim châm này, sao chiên lên không ra hình hoa nở thế? Cháy giòn vỡ vụn luôn rồi này, mềm oặt khác gì nấm luộc đâu!" Hồ Vân Tuệ cầm một xiên que chiên, ăn xiên nào lại phàn nàn xiên đó.
Bà còn chưa ăn được hai ngụm đã để xuống, tỏ ra ghét bỏ.
Tống Thường: ...
Hiện tại cô rất tò mò về xiên que chiên trong miệng mẹ.
Rốt cuộc nó ngon đến cỡ nào mới làm mẹ cô trở nên kén chọn thế kia?
"Quầy xiên que mẹ nói bày ra bán lúc mấy giờ? Ngày mai con mua giúp mẹ."
Mẹ của mình mà, có thể làm gì nữa, chính mình phải chiều chuộng thôi đúng không nào!
Đúng lúc Tống Thường đang nghỉ phép, vẫn có thời gian xếp hàng mua cho mẹ chút đồ ăn.
Bình thường, cô bận rộn công việc, làm không ngơi nghỉ hoặc đi công tác, có khi mấy tháng đều không có thời gian bên cạnh mẹ. Thế nên lúc rảnh rỗi cô sẽ ở cùng mẹ nhiều hơn.
"Không cần đâu, quầy hàng ngay cổng viện dưỡng lão, chẳng lẽ mẹ và mọi người còn không đánh bại được đám người tuổi trẻ kia à? Hôm nay là vì khinh địch, mẹ không ngờ họ mua hết nên mới không ăn được thôi."
"Vất vả lắm con mới có dịp nghỉ ngơi vài ngày, sáng sớm cứ ngủ nướng đi."
"Ngày mai mẹ và mọi người cùng đi xếp hàng, mang ghế gấp theo. Nghiệp vụ xếp hàng này, mẹ và các ông bà ấy quen lắm."
Tống Thường nghe vậy cũng không nhịn được bật cười.
Bàn về việc xếp hàng, các ông bà cụ này đúng là dân chuyên nghiệp.
Bình thường ngồi xe buýt còn phải nhường chỗ, nhưng thời điểm xếp hàng giật đồ, tư thế của người này còn mạnh mẽ hơn người kia.
Chạy còn nhanh hơn cả cô.
Tống Thường tự nhận trên phương diện xếp hàng giật đồ này, cô không sánh bằng mẹ mình.
Không biết sao một bà lão thường ngày vô cùng chú trọng hình tượng như mẹ cô, cứ mỗi lần dính đến hoạt động giành giật đồ giảm giá lại cực kỳ hưng phấn.
Cứ thế, bà không hề bận tâm đến hình tượng của mình mà tranh giành cùng một đám người, chạy còn nhanh hơn ăn trộm, thậm chí có thể [di chuyển nhanh chóng].
"Mẹ và các ông bà ấy già rồi, ngủ ít lắm. Hơn năm giờ sáng đã dậy, đến lúc đó đứng dậy đi xếp hàng, không tin không giành lại người trẻ tuổi."
Hồ Vân Tuệ sôi sục ý chí chiến đấu, tuyệt đối không tin trên lĩnh vực chính mình am hiểu nhất mà còn bại dưới tay người trẻ tuổi.
"Vâng vâng vâng, vậy con sẽ chờ mẹ mua xiên que chiên cho con."
Tống Thường nói hùa theo mẹ cô.
Thấy mẹ có động lực như vậy, cô thật sự rất vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận