Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 186: Tuần này ông chủ Lâm nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần? (1)

Chương 186: Tuần này ông chủ Lâm nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần? (1)Chương 186: Tuần này ông chủ Lâm nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần? (1)
Có người anh em vừa thông báo với mọi người trong nhóm rằng hôm nay bán hết hamburger rồi, mọi người đừng tới nữa. Nghe Lâm Chu nói vậy lại lặng lẽ nhắn thêm mấy câu, thứ bảy chủ nhật ông chủ Lâm nghỉ ngơi, tuân này cũng khỏi phải đến.
Chuyện gì thế này?
Vừa mới tìm được người thì hamburger đã bán hết, sau đó tuần này ông chủ Lâm còn nghỉ hai ngày cuối tuần.
Double KillI
"Đừng mà ông chủ, tôi còn chưa ăn được hamburger, sao anh có thể không bày quầy hàng nữa chứ!"
"Đúng đó, anh không thể nhẫn tâm như thế, tốt xấu để tôi thử hương vị cái đãi"
"Đại Bảo, mau, khóc một cái cho ông chủ Lâm xem đi, xin anh ấy."
Giây tiếp theo, Đại Bảo chảy xuống giọt nước mắt cảm động lòng người.
Đây chính là hamburger phù dung sớm nở tối tàn.
"Ông chủ, nhiều người gào khóc đòi ăn như vậy, làm có xíu hamburger đấy đủ ai ăn chứ. Mình ước định đi, anh bán một tháng nữa, chờ bọn tôi ăn ngán hãng đổi món khác."
Vừa nãy bận nói chuyện phiếm với các khách hàng, tò mò làm sao bọn họ tìm được mình, nói nửa ngày trời nên còn chưa làm xong.
Lâm Chu làm bộ như không nghe, tập trung làm hamburger.
Lâm Chu: "...
Nghe thấy hôm nay chính là ngày bán hamburger cuối cùng, khách hàng đã lấy được hamburger càng thêm quý trọng nắm chặt hamburger trong tay.
Lâm Chu nhìn mà da đầu run lên.
Nhưng khách hàng lúc này có thể cầm hamburger trong tay tuyệt đối là người sáng chói nhất trong nhóm.
Anh dám khẳng định rất nhiều fan của ông chủ Lâm còn chưa ăn được đã hết rồi.
Bọn họ cũng không rõ sau này có gặp lại hamburger hay không.
Khó khăn lắm mới mua được đấy!
Anh trêu tôi hả? Tôi là chàng trai cơ bắp 1m83, ăn không hết một cái hamburger nhỏ?
Mấy anh em tới muộn không ăn được, nghe mùi thơm ngát của bánh thịt bò đã bắt đầu kiếm cách khác.
Anh trai bị hỏi: "?"
"Người anh em, hamburger to thế này, anh ăn hết được không? Hay là chia đôi nhé? Tôi trả nửa tiền cho."
"Tôi ăn hết, anh đừng hòng!"
"Xin chào, bán hamburger không? 200 bán không?”
Anh trai cơ bắp 1m83 từ chối ra mặt, quay lưng lại bắt đầu gặm hamburger, sợ người này đàm phán không thành ra †ay cướp.
"Không phải chứ. Tôi thiếu 200 tệ đó của anh à?"
"Thế này đi, tôi trả gấp đôi, anh bán hamburger cho tôi được không?"
Khách hàng bại trận, đổi chiến trường qua một người khác.
Hamburger này thơm biết mấy, ai nỡ chia chứ, hamburger phiên bản giới hạn, ăn còn không đủ đây này, lại còn có người muốn chia một phần.
Khách hàng mới vừa lấy được hamburger còn chưa ăn: "?"
Nói thật, anh ta hơi do dự. Hamburger 100 tệ, bán qua tay kiếm lời 1001
Một tháng tiền lương của anh ta chỉ có 4000 - 5000. nói thật, anh ta cũng hơi động lòng.
Nhưng thân thể giống như có ý thức của mình, tay câm hamburger ngày càng dùng sức nắm chặt.
Khách hàng nọ dường như nhìn ra sự do dự của anh ta, lập tức thêm tiền.
"3001"
"400!"
Mặt mày chàng trai càng thêm rối rắm, sau đó lặng lẽ nói một con số.
"10001"
Anh ta cho rằng công phu sư tử ngoạm của mình sẽ khiến người này hành quân lặng lẽ, không ra giá dụ dỗ anh ta nữa, anh ta có thể ăn hamburger này mà không chút gánh nặng nào.
Nhưng anh ta quá xem thường nghị lực ra giá của khách hàng.
"Chốt, lấy mã QR ra, tôi quét cho anh."
Chàng trai: "2"
Không phải chứ người anh em, một ngàn tệ anh mua hamburger nào chẳng được, sao cứ phải mua hamburger này của tôi!
Anh ta xếp hàng chờ nửa ngày, bụng đói gào khóc. Nhưng đây là 1000 tệ đói!
Tương đương tiền lương rất nhiều ngày của anh ta, không từ chối nổi.
Tuy rằng anh ta rất thích ăn món ngon mà ông chủ Lâm làm, nhưng anh ta cũng yêu tiền nữa.
Vì thế tiền trao cháo múc.
Hamburger vừa đến tay cứ như vậy chuyển dời đến trên tay người khác.
Khách hàng tiêu 1000 tệ mua hamburger hài lòng trở lại trong xe, bắt đầu tận hưởng hamburger ngon lành của anh.
Đây chính là hamburger giới hạn số lượng của tuần này, sợ là có một số người không biết hamburger đã bán hết rồi.
Dưới tình huống không xác định sau này còn có thể ăn được hay không.
Là người thích ăn uống và không thiếu tiền, đương nhiên bằng lòng ra giá để mua.
Hamburger thơm ngào ngạt, với anh mà nói, một miếng này còn thơm hơn món ăn gì đó tốn cả 1000 - 2000 tệ hôm qual
Ưm, thật ngon!
Tay nghề của ông chủ Lâm khỏi phải bàn.
Người đàn ông đứng gần quầy hàng ôm một ngàn tệ vừa được thanh toán xem náo nhiệt.
Nửa đêm, dưới gầm cầu tối đen, hơn trăm người tụ tập vì Lâm Chu.
Mọi người túm tụm nói chuyện, dù ở bên cạnh nhìn cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vui sướng này.
Còn có người nhìn thấy có người ra giá cao mua hamburger tại trận thì rập khuôn học theo.
Rất nhiều người vừa mới biết tuân này ông chủ Lâm bán hamburger ở gầm cầu Phổ La, đến nơi thì biết được cậu chỉ bán nốt hôm nay, đã thế hamburger còn bán hết rồi.
Không có gì đáng ngờ, cái kiểu chưa được ăn đã bán hết, sau này có lẽ cũng không được ăn nữa khiến hamburger này càng có vẻ thần bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận