Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 323: Thế này chẳng phải là quá trùng hợp à? (1)

Chương 323: Thế này chẳng phải là quá trùng hợp à? (1)Chương 323: Thế này chẳng phải là quá trùng hợp à? (1)
Mẹ Cao mắng Cao Gia Chí xong lại mắng đến ba Cao.
Nhìn rác bừa bãi trên mặt đất, còn có thức ăn cho chó rơi vãi, bà thật sự hận không thể đuổi cổ một người một chó làm mình bực tức kia ra khỏi nhà.
Mỗi ngày hơn nửa đêm không ngủ thì thôi đi, còn phá nhà phá cửa.
Nếu không phải hơn nửa đêm sợ quấy rầy đến hàng xóm, bà sẽ cho một người một chó này biết cái gì là lễ hội.
Chờ thu dọn trong nhà xong xuôi, mẹ Cao mới mở cửa kính ngoài ban công ra.
"Hai đứa bây vào đây cho mẹ!"
Cao Gia Chí và Đại Bảo co đầu rụt cổ, dáng vẻ nhát gan y hệt nhau.
Cả hai theo sau mẹ Cao vào nhà, đứng trong phòng khách trống rỗng, không dám nhúc nhích.
Với trạng thái hiện tại của mẹ Cao, đến cả chó đi ngang qua đều sẽ ăn mắng hai câu. Bà đang chẳng khác gì một ngọn núi lửa.
Ba Cao đưa nước qua, ném cho con trai và Đại Bảo ánh mắt tự cầu phúc đi.
Nhưng lần này ông cảm thấy lành ít dữ nhiều.
Lần trước, mẹ Cao nói để một người một chó bọn họ tự ra ngoài thuê nhà, ba Cao lấy lý do trong nhà đông người náo nhiệt, không nỡ để con trai và Đại Bảo đi. Dù sao nuôi lâu cũng có cảm tình.
Không phải ông không muốn cứu, lần này thật sự không cứu được.
"Tức muốn chết rồi, uống gì mà uống, ông đứng qua một bên đi."
"Đến đây, uống miếng nước đi, đêm hôm rồi hạ hỏa một chút, giận quá sẽ có nếp nhăn đấy."
May mà lầu dưới người ta đã ra ngoài chơi dịp quốc khánh. Nếu không lại có người tìm đến cửa.
"Nói đi, lần này tại sao lại đánh nhau nữa?"
Vợ chồng bọn họ đã ngủ từ sớm, sau đó bị tiếng kêu thảm thiết của Cao Gia Chí, tiếng chó sủa và tiếng bàn trà thủy tinh vỡ nát ầm đùng trong phòng khách làm tỉnh giấc.
Không đánh con trai là vì bà có phẩm chất tốt.
Lần này, ba Cao và mẹ Cao vậy mà thật sự hiểu ý Đại Bảo.
Ngược lại, Đại Bảo đột nhiên ngây ngốc đứng dậy, lôi bát cơm của nó từ trong góc ra, trong đó có một khúc xương lớn sạch sẽ.
Đại Bảo phẫn nộ sủa gâu gâu gâu về phía Cao Gia Chí, chỉ vào cái thau cơm, lại chỉ vào Cao Gia Chí.
Cao Gia Chí nghe bà hỏi, chỉ biết ấp a ấp úng, không dám nói lời nào.
"Mày ăn đồ ăn của Đại Bảo hả con?"
Trên khúc xương bò lớn vẫn còn thịt, cộng với bát súp to, đáy bát toàn là thịt vụn. Hương vị thơm ngon đó, ai mà chịu cho nổi hảiI
Khỏi cần nghĩ cũng biết nó đang mắng cậu ta chơi bẩn.
Cậu ta còn chưa dứt lời, Đại Bảo đã lập tức bùng nổ, liên tiếp sủa một tràng gâu gâu gâu với Cao Gia Chí.
"Cái gì là của nó chứ! Nó là do con nuôi, khúc xương quá lớn, Đại Bảo ăn nhiều không tốt nên con mới ăn giúp nó mà.”
Gạt sự thật qua một bên. Khúc xương lớn và nước dùng ông chủ Lâm cho, ai mà nhịn nổi!
Cao Gia Chí nghe vậy càng chột dạ, nhưng vẫn cứng cổ không chịu nhận.
Thế là, Cao Gia Chí tỉnh ngủ đã đun nóng khúc xương lớn và nước dùng, cho vắt mì sợi vào. Ăn đến mức sảng khoái, chỉ cho thêm chút muối đã thơm không thể tả. Thơm đến nỗi đánh thức Đại Bảo.
Đại Bảo thấy khúc xương lớn của mình bị ăn, trừng to mắt đầy khó tin, đi vòng quanh bàn ăn hai vòng.
Cao Gia Chí thừa cơ húp nốt ngụm nước súp cuối cùng.
Chờ đến lúc Đại Bảo xác nhận được khúc xương của mình thật sự bị gặm mất, lập tức nổi giận đùng đùng.
Cao Gia Chí há có thể là đối thủ của Đại Bảo đang phẫn nộ! Cậu ta bị Đại Bảo dũng mãnh đạp văng xuống đất, ma sát dữ dội.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai.
Cao Gia Chí phản kháng kịch liệt, đạp đổ cả bàn trà.
Sau đó, cậu ta bị ép nộ khí xung thiên, cắn trụi một túm lông của Đại Bảo.
Đại Bảo hét thảm, phi xuống khỏi người Cao Gia Chí.
Nó không tin nổi, bản thân là một con chó lại bị người cắn.
Ngay khi trận chiến đang trên đà căng thẳng, ba Cao và mẹ Cao bước ra.
Trong nháy mắt, một người một chó bị một người vỗ cho phát, bị phạt đứng trong phòng khách.
Ra ngoài ban công còn không thành thật, cả hai nhe răng trợn mắt trào phúng lẫn nhau.
"Con nói xem đây là cái bàn trà thứ mấy trong năm rồi?"
"Lần trước nó cắn hỏng ghế sofa còn chưa đổi. Lần này thì hay rồi, đến bàn trà cũng đập nát luôn. Sao hả? Hai đứa bây muốn phá hủy căn nhà luôn mới chịu thôi đúng không?"
"Mẹ mặc kệ đứa nào đúng đứa nào sai, ngày mai dọn hết ra ngoài cho mẹ. Trời vừa sáng đi tìm môi giới đi. Ngày nào cũng thế, đúng là không sống nổi mà!"
"Mày nói xem mày muốn làm cái gì hả con? Lại đi giành ăn với chó? Bộ ba mẹ bạc đãi mày lắm hay gì?"
Mẹ Cao nghĩ mãi không ra tại sao con trai mình nuôi lại có đức hạnh thế này.
Lớn chừng này rồi, họ cũng không để cậu ta thiếu ăn thiếu uống. Sao há miệng là cứ ham ăn như vậy!
Cao Gia Chí cúi đầu, không dám thốt ra một lời.
Đại Bảo cũng đồng ý ngồi sang một bên, ngoan ngoãn nghe mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận