Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 409: Không ngờ mày vậy luôn đấy Đại Bảo! (2)

Chương 409: Không ngờ mày vậy luôn đấy Đại Bảo! (2)Chương 409: Không ngờ mày vậy luôn đấy Đại Bảo! (2)
"Đại Bảo ngoan, lát nữa cho mày ăn phao câu vịt nha."
Lâm Chu dịu dàng vuốt ve Đại Bảo.
Bầu không khí giữa một người một chó vô cùng ấm áp và hài hòa.
A Hoàng ở bên cạnh thấy vậy thì trở nên nóng nảy. Nó sốt ruột đi vòng quanh, còn nhe răng nhếch miệng uy hiếp, khẽ gầm gừ với Đại Bảo.
Mấy tay đàn em của A Hoàng cũng nhìn chằm chằm Đại Bảo đầy dữ tợn.
Ai cũng tưởng chiến tranh giữa những chú chó sắp bùng nổ.
Nào ngờ sau đó nhóm khách hàng chỉ thấy Đại Bảo cực kỳ yếu đuối, rên ư ử như thể đang sợ hãi, co rúm lại trốn đến sau lưng Lâm Chu.
Tiếng kêu rất đáng thương, hệt như đang cầu xin Lâm Chu che chở.
Mọi người thường nói chó giống chủ.
Cao Gia Chí đứng trong đám người co quắp khóe miệng.
Cao Gia Chí không dám nhìn thẳng vào chó cậu ta nuôi.
Cậu ta vốn tưởng chúng sẽ xáp lá cà một trận, không ngờ thằng nhãi này vậy mà bắt chước trà xanh, giả vờ mềm yếu nấp sau lưng ông chủ Lâm!
Mất mặt, thật sự quá mất mặt!
Dáng vẻ này của Đại Bảo làm các khách hàng khác nhìn Cao Gia Chí bằng ánh mắt kỳ lạ.
Dáng vẻ kia, ai nhìn vào mà không nói một câu: Đúng là chú chó yếu ớt đến mức không thể chống trả nổi!
"Tôi cũng không biết sao Đại Bảo lại biến thành như vậy nữal"...
Cao Gia Chí cảm nhận được ánh mắt của nhóm khách hàng, lập tức mất bình tĩnh.
"Thật sự không phải tôi dạy đâu!"
Chú chó này trà xanh như vậy, chẳng lẽ Cao Gia Chí cũng là trà xanh thầm kín?
Cậu bán rất nhiều vịt quay nhưng hiếm có khách hàng nào muốn mua phao câu vịt.
Lâm Chu nhìn cuộc chiến giữa những chú chó, không nhịn được phì cười.
Sau đó, cậu vỗ nhẹ đầu của Đại Bảo để an ủi, xử lý sự việc công bằng: "Đứa nào cũng có mà, phao câu vịt nhiều lắm."
"Phụt.'
Cậu toàn cắt ra cho chó ăn.
Chưa đầy hai mươi phút, Lâm Chu mang theo con vịt căng phồng trở lại quây hàng, bắt đầu làm nóng da.
Ở phía trước, một công nhân phụ trách giết vịt, hai người chịu trách nhiệm chần và nhổ lông vịt.
Đứng bên ao nước, cậu biến thành cỗ máy mổ bụng vô cảm, rạch nhẹ một dao lên thân vịt, lấy toàn bộ nội tạng ra, rửa sạch sẽ rồi đặt sang một bên. Sau đó cậu trở tay mổ con vịt khác.
Lâm Chu quay vào trang trại chăn nuôi rửa tay, bắt đầu xử lý lô vịt tiếp theo.
Đến tay Lâm Chu, vịt được làm sạch hoàn toàn, giống như đang làm việc trên một dây chuyền sản xuất.
Lô vịt đầu tiên đã được cho vào lò quay.
Đun nóng và giữ nồi nước sôi trên bếp, gác vịt lên trên, nhúng qua một lần, treo trên kệ sắt, xối nước lên từng con một.
Sau đó là quá trình chờ hong khô vịt. Quan sát nhiệt độ bên trong lò quay vịt.
Nhóm khách đang xếp hàng ngửi được mùi thơm vịt quay tỏa ra từ lò, rõ ràng mọi người đều trở nên phấn khích.
Thấy Lâm Chu đã hết bận rộn, khách hàng đứng phía trước chợt nhớ ra mình đã bỏ sót chuyện gì.
"Ông chủ Lâm có giới hạn mua hàng không?"
Lâm Chu nhìn số lượng người đang xếp hàng tại hiện trường, lại nhìn số lượng mục tiêu của nhiệm vụ, không chút do dự gật đầu.
Nhiều người thế này, chắc chắn phải giới hạn mua hàng.
"Ây, hôm qua vẫn chưa giới hạn mua hàng. Tôi biết lắm mài"
"Haiz, quen rồi, mỗi lần người càng nhiều lại phải giới hạn mua hàng."
"Mỗi người một con à?"
Có lẽ ở hiện trường cũng khoảng hơn một trăm người, mỗi người một con là ổn rồi.
Lâm Chu gật đầu đồng ý với đề nghị này.
"Ể! Mỗi người một con! Chu cha, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý mỗi người chỉ được nửa con hoặc một phần tư con. Vậy mà có thể được mỗi người một con. Sao tôi nỡ ăn hết đây! Ông chủ Lâm, tôi yêu anh chết đi được!"
Sắc mặt Lâm Chu không hề thay đổi, bình tĩnh đáp: "Anh yêu vịt quay thì có!"
"Ha ha ha ha ha, vẫn là ông chủ Lâm tỉnh táo. Miệng anh ta nói yêu anh nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào lò quay, giả trân quá đi! Ông chủ Lâm, tôi mới yêu anh thật lòng này, có thể bán cho tôi hai con không?"
"Lượn đỉi-. Tôi thấy Đại Bảo học theo các anh mới đúng! Mùi trà nồng nặc."
"Thằng nhóc này giỏi nhỉ! Còn bắt chẹt chúng tôi, vừa nấy cậu nói chuyện với chúng tôi, chẳng phải cũng dùng cái chất giọng đó à."
"Chậc chậc, người đàn ông mưu mô xảo quyệt."...
Ông chủ Dương của khu du lịch nông thôn chạy đến lúc Lâm Chu vừa lấy lô vịt quay đầu tiên ra lò.
Mấy ngày nay, khu du lịch nông thôn của ông làm ăn vô cùng tốt.
Tiệc vịt quay dựa vào thực lực tạo dựng danh tiếng tốt trong ngành cho khu du lịch của ông, hấp dẫn không ít khách hàng đến ăn.
Ông nhớ trước đó Lâm Chu đã nói chỉ bán một tuần, ông còn định tranh thủ mua.
Dù cậu không bày quầy bán hàng ở trang trại chăn nuôi nữa, nhưng ông vẫn muốn đặt mua vịt quay mỗi ngày. Ông không biết có được hay không bèn đến hỏi thử.
Kết quả, lúc ông đến hiện trường thì trông thấy quầy hàng bình thường không quá đông người, bây giờ người ta đang xếp hàng dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận