Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 504: Cậu chỉ hơi đen tí thôi, thật sự không gây đi mà!

Chương 504: Cậu chỉ hơi đen tí thôi, thật sự không gây đi mà!Chương 504: Cậu chỉ hơi đen tí thôi, thật sự không gây đi mà!
Trương Minh Viễn biết cô đang giảm cân, bất đắc dĩ thở dài.
"Thiển Thiển, em thật sự không sợ béo đâu. Em chỉ hơi có da có thịt thôi, đáng yêu lắm. Không cần giảm béo, muốn ăn thì cứ ăn."
Lục Thiển không hề bị lay chuyển.
Cô cứng rắn từ chối anh.
Trương Minh Viễn hết cách, chỉ có thể mang về cho cô một ít lúc quay lại.
Sau đó, anh ấn mở khung chat với Lâm Chu, gửi tin nhắn cho cậu.
Hỏi cậu có cần mang gì qua không.
Lâm Chu hễ thấy Trương Minh Viễn lại nhớ đến cảnh tượng anh đội mũ trùm đầu trong lần ăn bò bít tết kia.
"Công ty nhà anh có chi nhánh ở Nam Kim, nhà bên đó lâu lắm rồi không có người ở. Đêm nay qua đó còn phải dọn dẹp lại, ngày mai đến thăm em."
Khiến mỗi lần Lâm Chu nghĩ đến Trương Minh Viễn là trong đầu lại vô thức hiện ra hình ảnh đó.
"Em không cần gì, bên này có sẵn hết rồi ạ! Hai người đến đây qua đêm à?"
Lúc này, cậu thấy anh cũng đến, vừa hay tiếp đãi anh thật tốt một phen, bù đắp cho trải nghiệm bò bít tết, kèn Xô-na mà cậu mang lại cho anh lần trước.
Sau lần nọ, hình tượng tổng tài bá đạo của Trương Minh Viễn trong lòng cậu đã hoàn toàn sụp đổ.
Lâm Chu vừa về đến nhà, thấy hai ba con này một trước một sau gửi tin nhắn cho cậu, còn tưởng ngày mai bọn họ mới đến. Nào ngờ họ qua ngay trong hôm nay.
Hình ảnh đó quá đẹp, thật sự làm người ta ấn tượng sâu sắc.
Tin tức về cuộc hôn nhân giữa hai nhà không chỉ lan truyền trong giới mà còn được đăng trên mạng.
Họ đã tìm đại sư tính ra vài ngày tổ chức hôn lễ, đều là ngày tốt lành để cưới gả.
Từ khi chuyện Trương Minh Viễn đến ăn bò bít tết, kèn Xô-na ở quầy hàng của Lâm Chu lên hot search, người trong giới kinh doanh đều biết đến danh tiếng ông chủ Lâm.
Ba con họ Trương tìm Lâm Chu, một mặt vì thèm đồ ăn cậu làm, mặt khác là đến gặp Lâm Chu bàn bạc chuyện tiệc cưới.
Hôn lễ của Trương Minh Viễn chắc chắn phải mời người ta đến làm khách.
Thế nên ba con họ Trương muốn đến hỏi thử ý kiến của Lâm Chu.
Đối với bọn họ, Lâm Chu thật sự là bạn tốt, Trương Kiến Quân rất thích Lâm Chu, quan hệ giữa hai bên vô cùng thân thiết.
Lúc một vài đối tác làm ăn hoặc bà con họ hàng trong nhà thấy hot search và trêu chọc anh đều hỏi có phải tiệc cưới do ông chủ Lâm toàn quyền phụ trách hay không, để mọi người cũng được nếm thử tay nghề của ông chủ Lâm tiếng tăm lừng lẫy.
Để người ta bận rộn lo liệu tiệc cưới há chẳng phải rất vất vả à! Không thích hợp, không thích hợp.
Không lâu sau, Trương Minh Viễn về đến nhà thì thấy ba anh đang ngồi trên sofa chỉ huy quản gia mang cái này theo, cái kia cũng mang theo nốt.
"Được ạ, ban ngày em đều ở nhà, chạng vạng tối mới đi bày quầy bán hàng."
Trương Kiến Quân hết cách, định đến tìm Lâm Chu ăn cơm, thuận tiện hỏi một chút.
Nhà gái cũng cảm thấy nếu có thể mời được ông chủ Lâm phụ trách bữa tiệc là sự kiện rất có mặt mũi, vừa ngon vừa nở mày nở mặt. Đến lúc đó, sự kết hợp của hai nhà nhất định sẽ trở thành chủ đề được bàn luận say sưa trong giới. Lâm Chu trả lời tin nhắn xong, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhưng đã có quá nhiều người hỏi.
"Tiểu Lâm bên ngoài bôn ba bày quây bán hàng chắc chắn rất vất vả. Tuần trước thằng bé còn đi bày quầy bán hàng ở trấn nhỏ vắng vẻ như vậy, không biết có gầy đi không, lấy theo vài cây nhân sâm gì đó luôn đi."
Trương Minh Viễn:...
Lâm Chu còn rất trẻ, có lẽ cơ thể còn khỏe mạnh hơn cả anh, mang mấy thứ đồ bồi bổ này qua còn không bằng mang theo nhiều nguyên liệu tốt một chút.
Nhưng anh không dám nói câu này.
Nói ra chỉ e sẽ bị ba anh ghét bỏ.
"Sao con về rồi?"
Trương Kiến Quân thấy con trai về nhà, tuy trong lòng biết rõ, nhưng vẫn phải hỏi một câu.
Mỗi ngày hai ba con không cà khia nhau mấy câu thì cả người sẽ không thoải mái.
Trương Minh Viễn thấy ông biết rõ còn cố hỏi thì không thèm để ý đến ông, chỉ quay người đi thu xếp hành lý.
"Ha, thằng nhóc thối, càng lớn càng phản nghịch."
Không nghe thấy, không nghe thấy.
Trương Minh Viễn chạy lên lầu nhanh như chớp.
Chọc ba anh tức đến bật cười. ...
Chớp mắt đã đến hôm sau, Lâm Chu bắt đầu làm món kho từ sớm.
Mọi người trong biệt thự cũng đang chuẩn bị chào đón hai ba con họ Trương đến làm khách.
Đấn 9 giờ, ba con họ Trương ngồi trên hai chiếc xe chở đầy đồ trong cốp, tiến vào biệt thự của Lâm Chu.
Vì quá nhiều đồ nên ba con hai người chia ra mỗi người ngồi một chiếc xe.
Lâm Chu nhìn thấy mà câm nín.
"Tiểu Lâm à, một tuần rồi không gặp, sao cháu gây thế này! Có phải đến trấn nhỏ bày quầy bán hàng quá cực khổ không? Trông cháu cũng hơi rám nắng đây này."
Trương Kiến Quân vừa nhìn thấy Lâm Chu đã vội bước đến nắm chặt tay cậu, quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận