Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 534: Hàng chất lượng không cần quảng cáo (1)

Chương 534: Hàng chất lượng không cần quảng cáo (1)Chương 534: Hàng chất lượng không cần quảng cáo (1)
Mỗi buổi tối anh ta tan tâm trở về, đi ngang qua nơi này đều yên tĩnh, không có bao nhiêu ánh sáng, hôm nay làm Sao vậy?
Người trong thôn bước chân như bay rời đi.
Mà khách hàng ruột Giang Đông tìm Lâm Chu, cả một ngày cộng thêm buổi tối đều chạy một lần phần lớn khu vực ở Giang Đông.
Còn lại đều là một vài nơi xa xôi và xem thời gian khác nhau, những nơi đã đến tìm có ông chủ Lâm hay không.
Những khách hàng ruột hết đám này tới đám khác tan tâm không có gì làm liền lập tổ đội ra ngoài tìm ông chủ Lâm.
"Tìm cả một ngày rồi, không có chút động tĩnh nào, tôi thấy e là tuần này ông chủ Lâm lại đi nơi khác bày quầy hàng rồi."
"Haiz, tôi cũng đã quen, không sao cả, tan tâm một mình ở nhà cũng chán, cùng mấy người bạn trong nhóm ra ngoài tìm ông chủ Lâm, rèn luyện thân thể nói chuyện cũng rất tốt."
"Tôi cũng cảm thấy vậy, he he, không biết những người đó trên mạng có tin tức không."
Những khách hàng ruột rất đông, ở Giang Đông đều tìm kiếm theo phương thức trải thảm.
Ban đêm năm ba người đi trên một con đường nhỏ yên tĩnh, vừa trò chuyện, vừa nhìn chỗ chưa ai đi tìm theo chương trình, kế hoạch tuyến đường.
Nông trường của Lâm Chu vừa hay gần rìa thành phố, nói hẻo lánh cũng tàm tạm, dù sao phụ cận còn có người ở lại, cách đường cao tốc Giang Đông cũng không xa.
Dứt lời, bọn họ lái xe điện tiếp tục tìm người.
"Đi thôi, đi bên rìa thành phố xem thử."
Nhưng cách trung tâm thành phố khẳng định là xa.
"Có tin tức khẳng định sẽ thông báo, hiện tại ông chủ Lâm nhiều fan lắm, căn bản không giấu được đâu."
Người đi ngang qua còn tưởng rằng bọn họ đang tổ chức tụ hội nhóm, ngửi được mùi đồ nướng trong không khí cũng chưa dám mở miệng nói chuyện.
Không ngờ lúc tiệc nướng tiến hành được một nửa, còn có khách hàng đi ngang qua.
Bởi vì hiện trường bọn họ bố trí rất có bầu không khí cắm trại dã ngoại.
Lâm Chu vốn còn hơi lo lắng bày quầy hàng ở nông trường nhà mình, mấy khách hàng có thể tìm được không.
Người qua đường đi ngang qua nông trường chuẩn bị vê nhà cứ như vậy bị người ta đón tới trước quầy hàng của Lâm Chu.
Sau khi hỏi qua Lâm Chu, tuần này cũng bán đồ nướng, Tiểu Bạch nhanh chóng chuyển ra một tấm bảng đen lớn từ trong kho hàng, treo đèn màu, viết bảng hiệu quây bán đồ nướng đặt ở lối vào nông trường.
Ăn thì ăn, sở thích của ông chủ không thể không bận tâm!
Còn có người đi ngang qua phát hiện có người đứng ngay giao lộ, hỏi ra mới biết là bị mùi thơm của đồ nướng thu hút tới.
"Ông chủ, có người đến mua đồ nướng."
Là cậu xem thường sức mạnh của người thích ăn uống.
Người qua đường ngơ ngác nhìn Lâm Chu.
Là ông chủ quây đồ nướng hay là có ý gì khác?
Ông chủ gì?
Lâm Chu cảm thấy xấu hổ khi vừa nãy bản thân còn đang suy nghĩ có khách hàng có thể tìm tới hay không. Công nhân này kêu một tiếng ông chủ, nhất thời khiến người qua đường ngơ ngác.
Mặc kệ ở đâu, chỉ cần có mùi thơm bay ra là có khả năng có người tìm đến!
Xem ra sau này cậu cũng không cần lo lắng về chuyện địa điểm bày quầy hàng kỳ quái có khách hàng tìm đến hay không.
Hàng chất lượng không cần quảng cáo vẫn có đạo lý.
Cậu cảm giác tuần bán hoành thánh đều là cậu nghĩ nhiều, còn cố ý lên mạng lừa khách hàng đến.
Nói không chừng từ từ cậu sẽ có khách hàng tìm đến giống hôm nay vậy.
Suy nghĩ trong đầu Lâm Chu bay tán loạn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa thông dụng nhất để tiếp đón khách hàng.
"Anh muốn gọi cái gì? Trong nông trường có nguyên liệu nấu ăn, đều có thể gọi."
Bày quầy hàng lâu, chỉ cần không mang theo khẩu trang, biểu cảm của Lâm Chu đều mang theo nụ cười, giảm bớt cảm giác khoảng cách trên người, thu hút khách hàng đến mua.
Người qua đường còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong tiếng gọi ông chủ vừa nãy, lại nghênh đón đòn tấn công dữ dội của nông trường.
"Hả?"
Đây là phương thức bán đồ nướng gì?
Sao trước giờ anh ta chưa bao giờ gặp?
Người qua đường không kịp phản ứng lại, nhìn Lâm Chu, lại nhìn thịt xiên trên lò nướng, cảm thấy một tia mê mang.
Hiện tại quầy đồ nướng đều sa hoa như vậy hả? Có nông trường làm chỗ dựa?
Cái này cần bao nhiêu tiên vậy?
Người qua đường bị phương thức nướng này dọa sợ ngây người, đột nhiên nghĩ đến túi tiền của bản thân không dày lắm, có cảm giác muốn lùi bước.
Nhưng cúi đầu là màu vàng óng ánh của đồ nướng, thịt xiên xèo xèo chảy mỡ, ngẩng đầu bốn phía đều là người đang ăn đồ nướng, biểu cảm của mọi người đều cực kỳ hưởng thụ, lác đác ngồi trên bàn ở khu đất trống.
Có rượu có thịt xiên, thật sự rất mê hoặc người!
Sau khi biết bên này không phải tụ tập tư nhân gì mà là quầy đồ nướng, người qua đường thật sự rất khó từ chối lời mời này.
"À, đắt lắm không?"
So với món ngon và mặt mũi thì túi tiền vẫn quan trọng hơn, dù sao ăn nhiều rồi, tiền trong tay không đủ thanh toán thì phiên phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận