Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 502: Ai có thể chịu được sự cám dỗ như vậy! (1)

Chương 502: Ai có thể chịu được sự cám dỗ như vậy! (1)Chương 502: Ai có thể chịu được sự cám dỗ như vậy! (1)
Bây giờ có cô lên tiếng.
Người trong nhóm đều tin tưởng phán đoán của Tống Thường.
Mọi người tức tốc vội vội vàng vàng.
Hiện giờ ông chủ Lâm không chỉ bày quầy bán hàng ở Giang Đông.
Mỗi lần khách hàng ruột tìm đến chỗ ông chủ Lâm thật sự không dễ dàng, trên cơ bản đều bất chấp tất cả xông đến.
Đồ ăn ngon như vậy, lúc biết được địa điểm rồi, hiếm có người nào nhịn được không xông đến.
Mọi người ăn đồ ở quầy hàng của ông chủ Lâm nhiều lần như vậy.
Ai cũng vô cùng rõ ràng tay nghề của ông chủ Lâm.
Món kho có mùi thơm đậm đà và lưu lại rất lâu.
Ai có thể chịu được sự cám dỗ như vậy!...
Sau đó, mọi người thấy bầu gánh ăn đến ngon lành, vội vàng không kịp chuẩn bị, phát hiện đối phương đang ăn vụng.
Sau khi xuống sân khấu, các diễn viên lần lượt đi thẳng đến hậu trường.
Ở hậu trường của gánh hát bên kia.
Chủ yếu là không thể che giấu được, một vòng xung quanh chỗ ông ngồi toàn là xương xẩu.
Mỗi tuần, món ăn đều được đổi mới, toàn là món mọi người chưa từng ăn, đây chẳng phải đang dụ dỗ bọn họ thì là gì!
"Bầu gánh, anh đang làm gì đấy!"
Trong phút chốc, đôi mắt của nhóm diễn viên trừng lớn.
TH
Vì thế mà mùi thơm cổ vịt ở toàn bộ hậu trường còn nồng hơn sân khấu bên ngoài.
"Bầu gánh, anh mua bao nhiêu thế? Còn không?"
"Bầu gánh, anh vậy mà giấu tôi ăn vụng!"
"Trời đất quỷ thần ơi, là mùi thơm này làm tôi thèm đến suýt nữa chảy nước miếng lúc đang hát hí rồi!"
"Phác!"
Một đám người không thèm chú ý đến trang phục diễn hí, mỗi người bày món vịt thẳng lên bàn, khiến bầu gánh nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
"Thơm quá đi, u là trời, tôi ăn thử một miếng trước đã, tôi thích ăn chân vịt lắm."
"Bầu gánh, anh thế này là đứng nói chuyện không đau lưng đấy! Chúng tôi đều chỉ ngửi mùi chứ chưa ăn đâu."
Trên cơ bản, độ tin cậy trong câu này bằng không.
Bầu gánh vừa nói vừa vòng tay bảo vệ món vịt trước mặt.
"Nói gì thế? Rõ ràng là ngồi nói không đau lưng."
"Ây dà, mua nhiều lắm, đừng sốt ruột, đừng tranh giành."
Nhóm người lấy toàn bộ mấy món vịt trong túi lớn ra, lấy từng cái một rồi bắt đầu giành găng tay vào tiệc.
Các món từ vịt thơm nức mũi, bất kể bộ phận nào cũng có thể mang lại cho người ta trải nghiệm mỹ vị khác biệt.
Mọi người vừa ăn vào, hậu trường hóa trang mới nãy còn ồn ào bỗng chốc im lìm, chỉ còn lại tiếng gặm cổ vịt, chân vịt và đầu vịt. Mọi người hăng hái gặm cổ vịt nhất. Chất thịt thơm ngon, nhiều xương, mùi thịt vịt trong khe hở giữa xương cổ không một loại thịt nào khác có thể sánh bằng, ngon tuyệt cả là vời.
Hơn nữa, cảm giác sảng khoái khi gặm ăn thật sự làm người ta vui vẻ.
Chân vịt cũng tương tự, nhai gặm từng khúc, chẳng những giết thời gian mà còn làm miệng không ngơi nghỉ, lúc nào cũng cảm nhận được vị ngon.
Chỉ là quá tốn thời gian, có người gặm một cái chân vịt, thấy đồng nghiệp bên cạnh đã ăn được mấy cái tim vịt, gan vịt, còn có rong biển thắt nút gì đó. Trong khi anh ta vẫn chưa gặm xong chân vịt, nhanh chóng trở nên gấp gáp.
Món ngon chân chính đều là càng cẩn thận thưởng thức càng cảm nhận được hương vị trong đó.
Khi cuống cuồng, nóng vội sẽ không thể tập trung thưởng thức.
"Äy, không công bằng chút nào, tôi gặm một cái chân vịt, mọi người đã ăn được mấy thứ. Giờ chúng ta dừng lại chia đều đi, thế nào?"
Nhóm người nghe vậy, ai nấy đều không chỉ không dừng động tác, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ.
Giành cũng giành cả rồi, chỉ có đồ ngốc mới đồng ý chia đều.
Món vịt ngon bọn họ dựa vào bản thân để giành được, cớ gì phải chia đều chứ!
Người nói chuyện nhìn cảnh này mà choáng váng cả người.
Bầy gia súc này!
Vậy mà thừa dịp anh ta nói chuyện cướp đồ ăn!
Anh ta lập tức ngừng nói. Trước mặt món ngon tuyệt đối, anh ta nói nhiều hơn một câu sẽ ăn ít đi một miếng.
Vẫn nên dựa vào vũ lực để trấn áp, bật chế độ cướp đoạt.
"Ôi trời, đừng chen lấn nữa, làm vịt rớt xuống đất hết bây giờ."
"Tôi cũng nói là đừng tranh giành, chia đều rất tốt đấy. Nhưng có được chừa cho miếng nào đâu!"
"Chừa tôi chút cổ vịt với, tôi còn chưa được nếm thử."
"Mấy người đúng là gian xảo, vậy mà ăn lưỡi vịt trước. Lưỡi vịt đắt nhất đấy! Tôi nhớ hình như nó không có nhiều xương lại còn ăn ngon. Mấy người thật sự là thú vật mà!"
Những diễn viên không giành được, chen giữa đám người bực tức chửi bới.
Nhưng cũng vô ích.
Đám người kia giành giật rất ác, không thể nói lý với bọn họ.
Bầu gánh đứng một bên nhìn thế trận này, ôm đầu vịt bản thân yêu thích, lặng lẽ nhích đến gần cửa.
Mấy người này giành giật quá điên cuồng.
May mà ông không chờ đến lúc hạ màn mới bắt đầu ăn, nếu không chắc chắn không giành lại mấy người này.
Lúc này, có người chú ý tới bầu gánh, nghĩ đến điều gì đó, ôm một túi vịt chen ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận