Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 631: Xuất ngoại ăn sáng, buổi tối còn có thể trở về (2)

Chương 631: Xuất ngoại ăn sáng, buổi tối còn có thể trở về (2)Chương 631: Xuất ngoại ăn sáng, buổi tối còn có thể trở về (2)
Người bên cạnh đành nhận lấy công việc phiên dịch.
Nháy mắt, đã nhìn thấy Thượng Quan Tỷ xông vào bên trong.
"Ông chủ, phía trước còn có bao nhiêu cái mới đến chúng tôi vậy!"
Lâm Chu đếm thử: "16 cái."
16 cái không nhiều lắm, chờ một lát sáu người bọn họ ăn sáu mươi cái mới gọi là nhiều.
Bởi vì hôm qua ăn quá no, cho nên sáng hôm qua sau khi ăn xong hamburger trứng, bọn họ không ăn nổi cơm trưa và tối, nên đã đi ngủ từ rất sớm, thẳng đến lúc ăn bữa sáng của hôm nay.
Bụng cũng đã có chỗ, còn có thể giải quyết bữa trưa và tối trong một lần duy nhất, tốt biết mấy!
"Trời ạ, tôm hùm đất cay còn là loại bóc vỏ sẵn, làm tôi thèm muốn chết, hèn chỉ thơm quá."
Lâm Chu làm xong đợt nào là bọn họ ăn đợt nấy, còn không đợi đợt hamburger trứng tiếp theo ra lò, bọn họ đã ăn hết cái trong tay rồi.
*bột gia vị. Như mình hay dùng là ngũ vị hương.
Năm loại khẩu vị, một người là mười cái, vừa hay mỗi người hai cái mỗi vị.
Đám người Thượng Quan Tỷ đợi khoảng hai mươi phút, Lâm Chu đã bắt đầu làm hamburger cho bọn họ.
Thời gian chế biến hamburger trứng cũng không lâu lắm, từ lúc bắt đầu đến khi chín cũng chỉ khoảng mười phút.
Sau đó hình ảnh quen thuộc của hôm qua lần nữa lặp lại. Lần này bọn họ còn biết mua sữa đậu nành nóng hổi ăn kèm, họ không mua miến, bởi vì miến ăn no.
Mùi thơm của tôm hùm đất cay luôn rất nồng. Tuy đều đã nguội nhưng chỉ cần đun nóng một chút, thì mùi thơm nồng nàn của Thập Tam Hương* chắc chắn hơn hẳn món ăn bình thường.
"Mọi người ăn chậm thôi, còn nóng đấy."
Cảm giác vừa làm đã hết cứ thấy quái quái.
Khiến mỗi lần Lâm Chu đóng gói hamburger trứng cho bọn họ, đều phải suy nghĩ xem đã đóng gói bao nhiêu cái, sợ bản thân quên mất.
Tốc độ Lâm Chu làm cũng không kịp tốc độ ăn của bọn họ.
Vừa nghĩ đến kỳ nghỉ sắp kết thúc, bọn họ phải quay về trường đi học, đến lúc đó trường học bọn họ cách Bạch Hà một khoảng, khác nào khoảng cách xuất ngoại từ Nga quốc.
"Vâng vâng, ông chủ ơi, anh luôn bày quầy hàng ở chợ sáng Bạch Hà hả?"
Những du học sinh chỉ được nghỉ học ba ngày, càng ăn hamburger trứng này lại càng thích.
Lâm Chu thấy bọn họ ăn nhanh, không nhịn được nhắc nhở.
Xuất ngoại ăn sáng, buổi tối còn có thể nhanh chóng trở vê.
Lâm Chu trả lời thành thật nhưng lại mang đến niềm vui cho các du học sinh đang đau lòng.
"Chắc là tuần này tôi bày quây hàng ở Bạch Hà đó?"
Cho tới bây giờ Thượng Quan Tỷ không ngờ có một ngày cậu lại bởi vì cách Nga quốc gần, mà sinh ra ganh tị với những du học sinh Nga quốc.
Lúc nào nhớ món ngon quê hương, về nước chỉ mất vài phút, ăn xong thì chạy về đi học cũng kịp, sao hạnh phúc vậy trời!
Cậu cũng không xác định tuần sau đi đâu.
Đột nhiên thật ganh tị với mấy học sinh du học Nga quốc quá, làm sao đây!?
"Ông chủ đi Mỹ bày quầy hàng không? Rất nhiều du học sinh chỗ chúng tôi cực kỳ thèm ăn món ăn vặt quê hương." "Ở nước ngoài, muốn ăn đồ ăn Trung Quốc bình thường vẫn có cơ hội, nhưng rất khó ăn được quán ăn vặt ven đường giống kiểu này."
Thượng Quan Tỷ nói xong, hai du học sinh Hoa quốc khác bên cạnh đồng tình gật đầu.
Lâu lắm rồi bọn họ chưa được ăn món ăn vặt như hamburger trứng cho nên sau khi đụng tới mới ăn không tiết chế như vậy.
Bởi vì trở lại trường học, bọn họ sẽ không ăn được.
Lúc này nghe thấy Thượng Quan Tỷ nói, mọi người đều mang vẻ mặt hi vọng nhìn Lâm Chu.
Thử nghĩ xem ông chủ Lâm tay nghề tuyệt vời đi đến cổng trường bọn họ bày quầy hàng, mỗi ngày bọn họ đều có thể ăn được hamburger trứng thơm ngon, là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Lâm Chu bị kinh ngạc bởi mạch não của bọn họ.
Đây vẫn là lần đầu cậu từ phương nam đến phương bắc bày quầy hàng, còn đang trong giai đoạn thích ứng, muốn đi nước ngoài bày quầy hàng, cậu lại không giỏi ngoại ngữ, không dám tưởng tượng bản thân buôn bán khó khăn thế nào.
"Tôi tạm thời không có dự tính này."
Sau này nếu không học được ngoại ngữ, cho dù hệ thống công bố nhiệm vụ cũng chưa chắc cậu nhận.
Bởi vì một mình bày quầy hàng buôn bán ở một đất nước xa lạ, còn không biết tiếng, cậu sẽ rất khó thích ứng. Đời người không cần làm khó bản thân.
Đám người Thượng Quan Tỷ nghe thấy Lâm Chu từ chối, đau lòng thở dài.
"Vậy nếu bọn tôi muốn ăn hamburger trứng anh làm thì đi đâu tìm anh đây."
Du học sinh bắt được trọng điểm, không có gì bất ngờ thu được một câu không biết của Lâm Chu.
Trong nhất thời, ba người nghe hiểu biểu cảm đều hơi khó chịu.
Người có tài năng đều tùy ý như vậy sao?...
Mới chớp mắt, trời đã sáng.
Đám người Thượng Quan Tỷ còn đang chờ hamburger trứng, Lâm Chu làm đợt nào bọn họ ăn đợt nấy thậm chí còn muốn đóng gói.
Nhưng lúc sau có khách đến xếp hàng, bọn họ gọi đã đủ nhiều rồi nên đành từ bỏ, chuẩn bị ngày mai lại đến, đến lúc đó ăn xong thì vê nước Nga, rồi ngồi máy bay về trường, như vậy còn có thể ăn một ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận