Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 556: Im lặng là nhịp câu của sáng nay

Chương 556: Im lặng là nhịp câu của sáng nayChương 556: Im lặng là nhịp câu của sáng nay
Trong nhất thời ánh mắt của các bạn học đều tập trung lên người bạn học bị tịch thu di động này.
"Cậu... bỏ đi, trở vê chỗ ngồi thôi."
Trân Phong muốn nói cái gì, lại cảm thấy đứa nhỏ này hết cứu, trực tiếp lau đi vị trí nông trường trên bảng đen, kêu mọi người vào lớp.
Vẻ mặt học sinh nam chua sót trở lại chỗ ngồi.
Lúc này cũng vừa vặn vào tiết.
Bằng không thế nào bạn học cũng hỏi nhóc có phải vui mừng đến ngốc không, vậy mà lấy điện thoại cho chủ nhiệm lớp xem.
Đây không phải chủ động đưa đến cửa để bị tịch thu ài!...
Bên kia trong nông trường, Tiểu Bạch thấy buổi sáng ông chủ còn chưa tới, đã có khách hàng của ông chủ tới xếp hàng chờ trước một bước, cũng có nhận thức mới đối với mức độ điên cuồng của những khách hàng này.
"Lúc tôi còn đi học đã làm kiêm chức nhân viên phục vụ hai năm, tôi quen thuộc với công việc này, để tôi làm, tôi sẽ sớm hoàn thành công việc sau đó đi hỗ trợ anh." Nói xong còn không quên @ giám đốc Hoàng, hỏi ý kiến của anh ta.
Tối hôm qua sau khi những người này đi, anh và mấy người ở nông trường quả thật hơi bận rộn, kêu một vài người đến hỗ trợ cũng được.
Chuyện sau khi tan tầm này, đơn thuần là tự nguyện.
Nói là làm, Tiểu Bạch lập tức gửi tin nhắn vào trong nhóm công việc.
Dù sao ban ngày tiếp tục đi làm, tan tâm thì ngồi tàu cao tốc đến giúp đỡ, xong việc lại trở về, tuy mệt một chút, nhưng anh tin rằng những người này khẳng định sẽ cực kỳ vui.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiểu Bạch, anh vừa gửi tin lên, lập tức đã có người báo danh.
Anh nhìn từng người trong nhóm nói muốn tới hỗ trợ anh, mặt lộ vẻ trầm tư.
Giám đốc Hoàng có thể nói cái gì, đương nhiên là đồng ý rồi.
Trực tiếp đi mất lỡ lãnh đạo không tìm được người thì làm sao.
Đồng nghiệp phía sau học có hình có dạng, cũng bày tỏ mình có thể hỗ trợ, sau đó thuận tiện @ giám đốc Hoàng.
Dù sao chuyện hoàn thành công việc trước khi tan tầm cũng phải để cấp trên biết chứ.
Lái xe sẽ bị kẹt xe, không có chỗ dừng xe, đến cuối cùng không vào được, cũng không ra được.
Vừa vặn anh đi Giang Đông cũng có chút việc, he he cũng có thể đi hỗ trợ. ...
Tới chạng vạng, các khách hàng cũ lần này đều có kinh nghiệm, trực tiếp gọi xe đến, không lái xe.
Các công nhân làm xong phần công việc của mình, còn muốn tăng ca miễn phí cho ông chủ lớn, anh làm lãnh đạo, còn có thể ngăn cản sao.
Tối hôm qua mọi người đến như ong vỡ tổ, không có kinh nghiệm, thời gian đều kẹt trên đường.
Khách hàng bị chen vào trực tiếp đẩy Lâm Chu ra phía sau.
Sau đó...
Hơn sáu giờ tối Lâm Chu đến nông trường, nhìn thấy cảnh tượng này đã muốn chen vào trong.
Theo khách hàng tới càng ngày càng nhiều, nông trường cũng bắt đầu xuất hiện tình huống chen chúc.
"Chen cái gì mà chen, xếp hàng ở phía sau đi, tôi không thích bị chen hàng!"
Hôm nay mọi người cũng sẽ không phạm sai lầm này nữa.
Nhiều người xếp hàng như vậy, còn có thể để anh chen ngang à?
Lâm Chu:... Cậu không nên bày quầy một mình.
Quản gia Tôn và đám dì Phương vốn nói muốn tới hỗ trợ.
Lâm Chu cảm thấy tuổi tác mấy dì cũng không còn trẻ, ban ngày làm việc ở biệt thự, tan làm còn phải phụ cậu bày quầy hàng, quá vất vả, nên kêu bọn họ tan tâm về nhà.
Kết quả lúc này bị người ta đẩy ra, cũng không ai có thể giúp cậu.
Lâm Chu chỉ đành tháo khẩu trang xuống.
"Người anh em, tôi không vào, các anh ăn cái gì!"
Lời này của Lâm Chu tràn ngập bất đắc dĩ.
Hành động này của cậu dọa anh trai vừa mới đẩy cậu giật mình, theo bản năng sờ chỗ vừa đẩy.
"Ai yo đìu mé, là ông chủ Lâm à!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi ông chủ Lâm, tôi còn tưởng có người chen hàng, thật sự vô cùng xin lỗi, tôi không đụng bị thương anh chứ!"
Nhìn tốc độ lật mặt của anh trai, Lâm Chu không nhịn được nở nụ cười, lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không sao.
"Là ông chủ Lâm, ông chủ Lâm đến rồi!"
"Ông chủ Lâm đến rồi, các anh em mau nhường chỗ, để ông chủ Lâm đi vào!"
Lúc này không biết ai hô to một câu: "Ông chủ Lâm giá lâm, toàn bộ mau tránh ra cho tôi!"
Trái tim treo lơ lửng của Lâm Chu cuối cùng chết luôn, nụ cười trên khóe miệng trực tiếp cứng lại.
Chính là sợ xuất hiện tình huống mọi ánh mắt nhìn chằm chằm này, cậu đã rất khiêm tốn lên đường.
Sau khi cậu bùng nổ trên mạng xã hội, xe và quản gia của cậu đều nổi tiếng, rất dễ dàng bị fan nhận ra.
Không ngờ dọc đường đến đây đều vô cùng bình yên, đến nông trường nhà mình lại chen không lọt.
Chỉ có thể tháo khẩu trang xuống bại lộ thân phận, long trọng lên sân khấu.
Lâm Chu thuận lợi đi vào nông trường, cảm giác dọc đường đi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu, bốn phía được fan tạo ra một con đường, cậu vừa đi, fan vừa giơ di động chụp, còn thỉnh thoảng có fan truyền ra tiếng thét chói tai, tiếng nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận