Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 162: Nằm mơ cũng đang bị khách hàng đuổi theo đòi gà rán! (2)

Chương 162: Nằm mơ cũng đang bị khách hàng đuổi theo đòi gà rán! (2)Chương 162: Nằm mơ cũng đang bị khách hàng đuổi theo đòi gà rán! (2)
Nhất là người này còn tự xưng là quản gia.
Xe sang cộng thêm quản gia, thân phận của Lâm Chu lập tức trở nên thần bí trong mắt ông chủ trang trại.
Ông chủ Lâm bình thường đến mua gà rốt cuộc có thân phận gì?
Khi ông chủ trang trại và Tôn Đức Nghiệp cùng nhau đứng ở bên cạnh chờ giết gà, ông không nhịn được bắt đầu thăm dò.
"Xin chào, quản gia họ gì vậy?"
Ông chủ đưa Tôn Đức Nghiệp một điếu thuốc mở miệng hỏi.
"Ông chủ gọi tôi quản gia Tôn là được."
"À à được được. Quản gia Tôn làm việc ở nơi nào vậy, ý tôi là cậu Lâm làm nghề gì thế? Chính là bán gà rán phải không?”
Ông chủ trang trại hỏi thăm nửa ngày cũng không hỏi thăm được một thông tin nào.
Nhưng sau khi ông quen Lâm Chu thì cảm thấy hình như trang trại cũng không kiếm được quá nhiều tiền.
"Thật xin lỗi, tôi không hỏi nhiều về chuyện của cậu Lâm, nếu anh tò mò thì khi gặp được cậu Lâm có thể tự mình hỏi một chút xem sao."
Chênh lệch này có hơi nhiều ái!
Cậu thanh niên trẻ tuổi nhà người ta, hơn hai mươi tuổi, dựa vào bán gà rán đã lái xe sang, mướn được quản gia rồi.
Độ cong nụ cười trên khóe miệng Tôn Đức Nghiệp chưa từng xê dịch, mở miệng là chặn họng.
Trước đó ông chủ trang trại cảm thấy bản thân mở một trang trại lớn như vậy, ít nhiều cũng coi như là một ông chủ nhỏ, thu nhập một năm tiền triệu cũng đã không ít.
Mở di động ra, ông lặng lẽ tìm kiếm bán gà rán có kiếm được tiên không?
Trở về thì bắt đầu nghĩ đến tính khả thi của việc tự mình bán gà rán.
Nếu bán gà rán kiếm được tiền như vậy, ông cũng sửa một xe ba bánh bán gà rán thử xem, nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn.
Sau đó buồn bực tiễn Tôn Đức Nghiệp đi.
"Tay nghề của sư phụ này được lắm, sau này mỗi tuần kêu ông ấy đến hai lần."
Làm gà rán có khó không?...
Trong biệt thự, Lâm Chu trải qua hai tiếng bóp lưng mát xa, cả người giống như sống lại, tinh thân sảng khoái.
Gà rán làm như thế nào?
Trước kia không có tiên hưởng thụ.
Thời gian đến 11 giờ tối, Lâm Chu bắt đầu chuẩn bị ra ngoài bày hàng.
Lâm Chu full thanh máu sống lại, lập tức chui vào phòng bếp bắt đầu xử lý gà rán.
Tôn Đức Nghiệp gật đầu.
Không đúng, trước kia cậu cũng không biết, tay nghề mát xa của sư phụ giỏi có thể thoải mái như vậy.
Tuy rằng nằm mơ đều là đang bị khách hàng đuổi, nhưng cũng không thể không làm nhiệm vụ.
Hiện tại có tiên, đương nhiên làm thế nào thoải mái thì cứ làm.
Cửa quán bar Bài Hát Cũ đã tụ tập không ít khách hàng đang chờ.
"Hi, anh mới đến à, hơn chín giờ tôi đã đến rồi."
"Quào! Không phải 12 giờ mới bày hàng sao? Còn tận một tiếng mà, tôi còn cho rằng mình tới sớm." Người anh em này nhìn đội ngũ đã xếp mấy chục mét ở hiện trường mà trầm mặc.
"Vậy anh quá coi thường sức hút gà rán của ông chủ Lâm rồi, người ngày hôm qua không mua được đã tới từ tám giờ, còn tự mang ghế gấp nhỏ ngồi ở đó kìa."
Người đàn ông vừa nhìn về phía trước, trời ạ, hàng trước mặt thật sự là mỗi người một cái ghế nhỏ đang ngồi chơi điện thoại, cực kỳ nhàn nhã.
Cả buổi tối không có chuyện gì làm, nhiều người như vậy tụ một chỗ xếp hàng chờ gà rán cũng là một chuyện thú vị.
"Phía cửa hàng tiện lợi nghe nói gà rán kết hợp với bia đang nổi, cũng nhập không ít cốc đá, sau này không cần vì mua cốc đá chạy mấy con phố nữa."
"Anh không để ý quán ven đường của con phố này cũng nhiều hơn sao, trước kia chỉ có một vài quầy hoành thánh khuya, bây giờ mua gì cũng có, nhiều hơn rất nhiều."
"Mọi người cùng thành phố biết ông chủ Lâm tuần này bán gà rán ở con phố quán bar này, độ nổi tiếng tăng vọt, muốn kiếm tiền, đương nhiên đến đây bày quầy hàng. Tin tức của mọi người rất nhanh nhạy."
“Tôi hơi đói bụng, đi mua xiên nướng lót dạ trước vậy."
"Không muốn mạng à, không để bụng ăn gà rán, anh ăn xiên nướng gì chứ, hôm nay đã là thứ bảy rồi, gà rán có thể ăn mấy ngày nữa thôi, xiên nướng ăn lúc nào chả được."
"Có lý có lý, tôi nhịn!"...
Con phố này trở nên nổi tiếng, người đến bày quây hàng nhiều, đồ ăn nhiều, ngay cả mùi cũng nồng đậm.
Ai đi ngang qua không bị thu hút đều là người có nghị lực!
"Đến rồi đến rồi, ông chủ Lâm đến rồi!"
Một đám người nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chu, động tĩnh không khác gì với fan nhìn thấy thần tượng, hận không thể mang theo ghế nhỏ nhích đến trước mặt Lâm Chu.
Lâm Chu nhìn thấy bóng dáng của những người này chạy tới chỗ cậu, không thể khống chế nhớ lại giấc mơ.
Đột nhiên cậu rơi vào im lặng.
Hy vọng ngày nào đó giấc mơ này đừng trở thành sự thật, bằng không cậu thật sự không chống đỡ nổi.
"Ông chủ ông chủ, gà rán gà rán!"
"Hôm nay có vị gà rán mới không?”
"Ông chủ Lâm, tôi yêu anh, tôi có thể mua thêm mấy phần gà rán không?"
"A a a, đùi gà lớn của tôi đến rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận