Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 776. Cơm chân giò kho (2)



Chương 776. Cơm chân giò kho (2)




Lâm Chu:...
“Nhớ thỉnh thoảng rưới nước kho lên chân giò nhé! Vậy thì chân giò mới có mùi vị đồng đều.”
Quản gia Tôn nghe Lâm Chu nói thì nghiêm túc gật đầu. Ông đứng trước nồi lớn đã canh giữ nãy giờ, dùng cái muôi sắt to rưới nước kho lên chân giò.
Bốn tiếng đồng hồ sau.
Trước ánh mắt chờ đợi của mọi người, Lâm Chu mở nắp nồi lớn ra, cả nồi đầy ắp bắp giò, móng heo cứ thế lộ rõ trước mắt mọi người.
Lửa nhỏ đun nóng liên tục, làm bắp giò trong nồi vừa mềm vừa ngon, miếng nào cũng giữ hình dáng nguyên vẹn.
Lâm Chu không hề keo kiệt, bảo mọi người muốn ăn bao nhiêu cứ việc múc bấy nhiêu.
Còn cậu thì quy quy củ củ tự phục vụ một phần cơm chân giò kho tiêu chuẩn.
Bắp giò heo mềm nhừ được Lâm Chu vớt ra khỏi nồi, nước sốt đậm đà chậm rãi nhỏ xuống theo lớp da heo.
Bởi vì nước sốt quá sệt nên tốc độ trượt xuống rất chậm.
Miếng da heo khẽ lay động theo động tác của Lâm Chu, rung rinh núng nính giữa không trung.
Bề ngoài nó thấm đẫm nước sốt đỏ đặc sệt, toát ra ánh sáng hấp dẫn, bóng loáng khiến người ta không thể rời mắt.
Chỉ chạm nhẹ dao phay vào, bắp giò lập tức tách thịt ra khỏi xương, thậm chí còn chẳng cần phải cắt.
Da bắp giò béo mỡ và thịt nạc xen lẫn, khi thái thành từng miếng lại phát ra âm thanh dinh dính.
Ngay sau đó, những lát thịt bắp giò mà Lâm Chu vừa thái xong được đặt gọn gàng phía trên cơm.
Quay đầu nhìn lại, thớt gỗ đã bị nhuộm thành màu nước sốt trên miếng bắp giò.
Bên cạnh đó, chả bì heo không bị quên lãng, cậu cũng cắt cuộn chả thành từng lát xếp lên trên cơm.
Thêm cải thìa xanh biếc đã chần từ trước lên.
Lúc này lại rưới một muôi nước kho.
Hương vị kia làm mọi người cảm thấy thơm ngon đến mơ màng.
Tiểu Lý giơ bát cơm inox lớn của anh ra.
Lâm Chu đánh giá trực quan, cái bát ấy chỉ nhỏ hơn chậu rửa rau một tẹo.
Trong bát đầy ụ cơm.
Ngược lại, anh thì rất đơn giản, chỉ múc một bắp giò, một móng heo, một cuộn chả bì hoàn chỉnh và rất nhiều cải thìa vào bát cơm.
Không cần cắt thái bất cứ thứ gì.
Không biết tại sao, Lâm Chu nhìn Tiểu Lý ăn cơm luôn cảm thấy vô cùng thèm ăn.
Mọi người đã trông coi phần cơm chân giò kho này suốt từ sau bữa sáng đến giờ.
Mãi tận 12 giờ trưa mới bắt đầu ăn.
Ai nấy đều háo hức xới cơm tới nỗi không thèm ngồi xuống, mải mê đứng trước bếp nhập tiệc.
Chân giò heo kho miếng nào cũng mềm nhừ, vừa mặn vừa ngọt, sắc hương vị đều có đủ.
Phần da bắp giò mềm đến mức tan ngay trong miệng, có cảm giác dinh dính, phối với cơm nóng bốc khói, nước kho đậm đà đã thấm hết vào cơm.
Nếu lúc ăn mà khó lòng tự chủ, thật hận không thể vùi cả đầu vào bát, nhét hết miếng này đến miếng khác vào miệng.
Ăn đến không dừng lại được.
Da bắp giò mềm mại mọng nước, nấu chín đến chảy hết gelatin ra ngoài, có màu dầu đỏ vừa sáng vừa bóng, nhìn vào chỉ muốn ăn ngay.
Ăn vào lập tức cảm nhận được lượng collagen tràn đầy.
Mùi vị thơm thơm béo béo, lúc nhai có thể cảm giác rất rõ độ sánh dính giữa môi, ngon đến không lời nào tả nổi. Nó làm cho mọi người cười trong khi ăn. Điều này thật đẹp!
Làm người ta ăn đến mức không nhịn được bật cười.
Ngon quá xá là ngon!
Cơm chân giò kho phải chờ từ sáng đến tận chiều mới ăn được. Khoảnh khắc ăn vào, mọi người lập tức hiểu rõ cái gì gọi là nhân sinh đáng giá.
Phảng phất thời gian chờ đợi đều trở thành chất xúc tác cho mỹ vị.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Chu nhìn số bắp giò còn lại trong nồi, lại nhìn thời gian.
5 giờ.
Có vẻ lúc này là thời cơ tốt để bày quầy bán cơm tối!
Nếu không đi bày quầy bán hàng, há chẳng phải lãng phí đống bắp giò này lắm ư!
Nếu lãng phí nhiều bắp giò thơm ngon thế này sẽ bị sét đánh đấy!
Hơn nữa, cậu còn chưa hoàn thành nhiệm vụ tuần này. Nhận được lời khen ngợi thật lòng của một trăm khách hàng là ý gì?
Là công nhận trong lòng được rồi hay phải nói ra luôn?
“Cháu sẽ mang số bắp giò còn nguyên trong nồi này ra ngoài bán, phần còn lại để mọi người ăn cơm tối. Cháu bày quầy bán hàng không biết đến khi nào mới về nên mọi người đói thì cứ ăn trước đi nhé!”
Mọi người đã quen với việc Lâm Chu làm món nào ngon sẽ muốn mang đi bày quầy bán hàng.
Lúc này, mọi người phụ một tay chất nguyên liệu lên xe hàng.
Dốc Khê La là con đường nằm gần trung tâm thành phố, vì trước khi làm đường, đó là một sườn núi lớn nên mới có tên gọi này.
Gần đó không chỉ có trung tâm mua sắm, đường dành riêng cho người đi bộ, mà còn có trường học, đại học, tiểu học gì cũng có, rất náo nhiệt.
Lâm Chu ra bày quầy hàng vào đúng giờ tan tầm.
Rất nhiều xe lưu thông trên đường.
Địa điểm nhiệm vụ là sườn núi Khê La, có nghĩa là phạm vi này có thể chấp nhận được. Hết chương 776.



Bạn cần đăng nhập để bình luận