Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 477: Giày của tôi, ai giãm chân tôi đấy hả! (2)

Chương 477: Giày của tôi, ai giãm chân tôi đấy hả! (2)Chương 477: Giày của tôi, ai giãm chân tôi đấy hả! (2)
Nếu sớm biết Phan Nguyên câu được đến thế, cậu đã không đăng bài trên vòng bạn bè.
Cá nhiều như vậy, ăn không hết, thật sự ăn không hết mài
Sau khi cậu làm thịt cá xong thì cắt miếng, ướp muối và một ít gia vị rồi phơi trên ban công.
Bây giờ nắng không gay gắt như mùa hè, có lẽ phơi tâm một, hai ngày mới khô được.
Sau đó, Lâm Chu không có gì làm, cũng không muốn ởđi câu cá nữa.
Trong nhà toàn là mùi cá.
Cậu đeo tai nghe, ngồi tựa vào ghế sofa chơi game. ...
Chạng vạng tối, Lâm Chu thấy Phan Nguyên vẫn chưa tỉnh ngủ, vớt trứng trà trà lên, đặt trên bàn, chờ khi anh ta dậy sẽ ăn. Cậu cho số còn lại vào thùng chứa, mang đi bán.
Khiến tất cả khách sạn và chỗ nghỉ chân trong trấn Lâm Thủy đều kín chỗ.
Năng lực mua hàng của nhóm khách cũ rất mạnh, ở vài trạm xe gần đó, chưa đi được mấy chuyến xe buýt mà trứng trà đã bán hết.
Hôm sau là thứ bảy, số người đến trấn Lâm Thủy càng đông hơn hôm qua.
Đổi địa điểm chạy mấy chuyến đã bán hết hai thùng trứng trà, kết thúc một ngày.
Rất nhiều nơi cậu còn chưa đi tới.
Đến cuối tuần, rất nhiều khách hàng nhân cơ hội được nghỉ đều chạy đến trấn Lâm Thủy trong đêm.
Lần này, cậu đến trạm xe xa hơn một chút để bán dưới sự hướng dẫn của Tiểu Ngô.
"Aaaa, ông chủ Lâm, tôi thấy ông chủ Lâm rồi."
Không có cách nào tiếp đón một lúc nhiều khách hàng như vậy. Rất nhiều người không tìm được chỗ ở, còn mang theo lều hoặc nghỉ trên xe một đêm.
Mọi người thấy Lâm Chu xuất hiện lập tức cực kỳ kích động.
Trấn Lâm Thủy thật sự quá nhỏ.
"Tôi ngửi thấy mùi thơm của trứng trà rồi. Ông chủ Lâm, tôi muốn mua trứng trài"
"Mau lên xe đi
"Không phải chứ, ai đẩy tôi đấy hả!"
"Đừng chen mà, tôi đến trước, để tôi lên xe trước."
Những khách hàng đang chờ ở trạm dừng trông thấy Lâm Chu trên xe buýt. Cửa xe vừa mở ra lập tức chen chúc lên như ong vỡ tổ.
Hành khách nhìn thấy tình huống ở cửa xe, không nhịn được lui về sau. Quả là cạnh tranh quá khốc liệt.
Tài xế thấy thế bèn giơ tay khuyên nhủ, không biết làm sao mở miệng.
Hơn hai mươi người cùng ùa lên xe, nhất thời suýt nữa ép hỏng cửa xe luôn.
Trên xe chỉ có bấy nhiêu chỗ ngồi, bọn họ đông người như vậy, có thể chen lên hết hay không cũng là vấn đề. Đương nhiên sẽ không nhường nhịn.
Trên xe vốn đã có hành khách, còn có người đứng chỗ khoảng trống.
Không ai nhường ai.
"Má ơi! Tình hình này còn đáng sợ hơn đi tàu điện ngầm vào giờ cao điểm sáng sớm nữa. Chiếc xe buýt nhỏ này, nhiêu đây người sao có thể chen lên hết được!"
"Túi của tôi, mọi người đừng chen nữa! Túi của tôi bị kẹt rồi." "Giày của tôi, ai giãẫm chân tôi đấy hả!"
Lâm Chu vốn đang đứng bán trứng trà cạnh ghế ngôi, thấy tình huống mọi người chen chúc thế này.
Cậu cật lực bảo vệ trứng trà.
Tiểu Ngô bảo vệ cậu, hai người bị ép lùi lại phía sau từng bước một.
Thẳng đến khi bị chen đến cửa sau, dưới tác động của đám đông, cả hai bị đẩy xuống khỏi xe.
Lâm Chu đứng dưới xe, sững sờ ôm trứng trà đứng bên đường. Đầu tóc cậu rối bù, quần áo không biết bị ai kéo đến xộc xệch, trông cực kỳ nhếch nhác.
Tiểu Ngô cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Hai người quay sang ngơ ngác nhìn nhau. ...
Sau một trận chiến đầy gian nan và thử thách, cuối cùng nhóm khách hàng ruột chen hết lên xe.
Hơn hai mươi người lập tức lấp đầy chỗ trống trong xe, không chừa lại bất kỳ khe hở nào.
Những hành khách ngồi trên xe từ trước đều bị đè ép đến xanh mặt.
Trời đất ơi! Dạo này ngày nào cũng đầy người ngồi trên xe thì thôi đi.
Hôm nay đến cả chỗ đứng cũng bị mất, chuyện gì thế này!
Người dân trong trấn nhỏ chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy.
Những khách hàng cảm thấy mọi việc đã ổn thỏa, bắt đầu hô lên.
"Bác tài, bác tài, chúng tôi lên hết rồi, mau lái xe đi."
"Đúng đúng đúng, mau đi thôi. Nếu không một hồi con chó kia sẽ đuổi tới. Thật không hổ là mũi chó, khứu giác nhạy bén hơn người rất nhiều."
"Chứ gì nữa! Chỗ chúng ta không tìm được mà lần nào con chó kia cũng có thể tìm đến."
"Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm đâu? Tôi muốn ăn trứng tràI"
"Đông người quá rồi. Mọi người lùi lại tí đi, đừng chắn trước mặt ông chủ Lâm, để ông chủ Lâm bán trứng trà coi."
Tài xế thấy trên xe đầy người cũng nhức nhức cái đầu, xe buýt của chú đã cũ lắm rồi, làm ơn đừng chen đến mức xe tan tành xác pháo đấy!
"Mọi người đông quá, vịn cho chắc, đừng để bị ngã."
Tài xế bị tiếng ồn làm đau cả đầu. Trước khi xe xuất phát không nhịn được dặn dò, sợ xe vừa khởi động sẽ có người đứng không vững bị xô ngã.
Đấn lúc đó, nếu xe còn chạy thì chỉ có nước đưa người này đi bệnh viện.
"Không sao đâu, không sao đâu, ngay cả chỗ cho chúng tôi ngã xuống còn không có. Bác tài đi mau đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận