Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 306: Tỉng -- phần thưởng nhiệm vụ (2)

Chương 306: Tỉng -- phần thưởng nhiệm vụ (2)Chương 306: Tỉng -- phần thưởng nhiệm vụ (2)
Vẻ đắc ý bộc lộ tràn hết cả ra ngoài.
Đợi mãi mà vẫn không có chút động tĩnh nào, Tề Lương Bình cũng mặc kệ, cứ ăn no trước rồi hãy nói. ...
Thấy sắp bán hết lương bì với mì lạnh nên Lâm Chu chuẩn bị dẹp quây, có chút không dám tin.
Đến giờ mà khách hàng cũ vẫn chưa tìm đến.
Hiếm lắm mới có lần thu quán mà không bị khách hàng đuổi theo, tự nhiên lại thấy lạ lạ, không quen.
Cậu sờ đầu, có chút hoang mang.
Một giây sau, lúc phần thưởng được gửi vào tài khoản, Lâm Chu đã chẳng còn tâm tư để ý đến chuyện khác nữa.
[Ting - phần thưởng nhiệm vụ: Thuốc vĩnh viễn không rụng tóc. ]
Vừa nghĩ đến việc bước vào tuổi trung niên là phải đối mặt với nguy cơ hói đầu... Lâm Chu cũng rất lo lắng.
Sao hệ thống biết gần đây cậu đang lo lắng về vấn đề rụng tóc thế nhỉ!
Phần thưởng này khiến Lâm Chu rất hài lòng.
Không ngờ hệ thống lại cho cậu một viên thuốc vĩnh viễn không rụng tóc, ăn xong là giải quyết vấn đề ngay và luôn.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi tuần của cậu đều phải dựa vào yêu cầu mở quán của hệ thống. Cứ thay đổi liên tục, sau này kiểu gì cũng gặp vấn đề rụng tóc.
Rụng tóc thật sự là ác mộng của nhân loại, người người nhà nhà đều sợ hãi.
Lâm Chu không đợi nổi đến lúc về phòng mới nhận thưởng, đồ đến tay thì một giây cũng không chậm trễ, lập tức ném vào miệng rồi nhai nuốt.
Cảm xúc vui vẻ của Lâm Chu kéo dài đến tận nửa đêm.
Lâm Chu vui vẻ đến trước gương ngắm nghía mái tóc của mình.
Rất tốt, cậu sẽ có một cái đầu không bao giờ hói.
Bây giờ hay quá, chỉ cần một viên thuốc là xong, hiệu quả lại còn kéo dài đến cuối đời. Đúng là viên thuốc trong mơ của cậu mài
[Sách dạy: «Cách chế biến mì hoành thánh›]
[Nhiệm vụ tuần này: Bán hoành thánh. Địa điểm nhiệm vụ: Thành phố Giang Đông - núi Thao.
Thời gian nhiệm vụ: 12 giờ đêm mỗi ngày. ]
Lần này, vừa qua 12h, nhiệm vụ hệ thống lại đổi mới.
[Nhận / Từ chối]
Ngày hôm sau, cậu chào hỏi Hoàng Chính Hạo vài câu rồi rời đi.
Cũng may tuần này có thể trở về Giang Đồng bày quầy bán hàng.
Điểm đặt chân đầu tiên khi đến thế giới này chính là Giang Đông nên Lâm Chu đã coi Thủ Phủ Hoàng Gia như nhà của mình. Đến Khẩu thành có một tuần mà cậu cứ cảm giác như đang đi công tác vậy.
Nguyên cả tuần không quay về, Lâm Chu cũng có chút nhớ nhà.
Lâm Chu vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
"Ồ, tuần này được quay về Giang Đông bày quầy bán hàng à? Nhận, nhận chứ."
Cứ như cậu chỉ đến Khẩu thành để bày quán bán mì lạnh rồi mới tiện thể ký nhận một tòa office building, xong việc là phủi mông bỏ đi ngay.
Làm cho một bụng hùng tâm tráng chí của Đại Đông còn chưa kịp phát huy, ông chủ đã chạy trước.
Nhất thời trợn tròn cả mắt. Ông chủ đi rồi, anh phải làm sao bây giời
Lâm Chu rất nóng lòng về nhà.
Mới 7-8 giờ sáng cậu đã dậy, thông báo với Hoàng Chính Hạo một tiếng rồi đi luôn.
Đại Đông và Hoàng Chính Hạo tiễn Lâm Chu lên xe. Hai người nhìn cậu rời đi rồi quay sang mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt đều có chút hoang mang.
Ông chủ đi rồi, bọn họ phải làm gì đây?
"Tổng giám đốc Hoàng, sau này tôi phải làm gì?"
Vốn bởi vì ông chủ bày quầy bán hàng mỗi ngày, cần người trợ giúp nên Đại Đông tự tiến cử trở thành người giúp việc cho ông chủ.
Ngay hôm đó Hoàng Chính Hạo cũng chuyển công việc cho người khác, để anh chuyên tâm phục vụ ông chủ.
Bây giờ bọn họ đều là thuộc hạ của ông chủ, tất cả đều phải lấy ông chủ làm chủ.
Nhưng bây giờ ông chủ chỉ ở một tuần rồi đi.
Vị trí của Đại Đông liên có chút lúng túng.
"Như vậy đi, anh làm trợ lí cho tôi, bình thường ông chủ có phân phó gì thì anh nghe ông chủ, ông chủ không có phân phó thì anh làm công việc trợ lý cho tôi, tiền lương cũng dựa theo vị trí của tôi."
Đại Đông vui vẻ không thôi, tuy không trở thành trợ lý của ông chủ được nhưng làm trợ lý của tổng giám đốc Hoàng, đối với anh đó cũng là một bước lên trời rồi!
Trực tiếp từ nhân viên tâng dưới chót lúc trước trở thành trợ lý bên cạnh lãnh đạo.
Nếu như đặt ở trước đây, cũng không biết anh phải bò mấy năm mới có thể leo đến vị trí này.
Lúc trước công ty đại lý bọn họ phụ trách nhiều nghiệp vụ, trợ lý còn có thể một mình phụ trách hạng mục, hoàn thành các loại công việc nghiệp vụ.
Công việc bây giờ thì lại đơn giản hơn.
Công ty đại lý bọn họ biến thành công ty quản lý tài sản của cả một tòa cao ốc.
Tuy có cảm giác như giáng cấp, thế nhưng tính theo thực chất thì nhiều chỗ tốt hơn, tiền lương, phúc lợi gì đó cũng đều tăng, cường độ công tác lại còn ít đi, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm chứ!
Đại Đông hấp ta hấp tấp đi theo đằng sau Hoàng Chính Hạo trở lại tầng cao nhất.
Sau đó những người còn lại cũng đều biết chuyện ông chủ đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận