Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 717: Anh trai à, các anh làm sao vậy? (2)

Chương 717: Anh trai à, các anh làm sao vậy? (2)Chương 717: Anh trai à, các anh làm sao vậy? (2)
Tự đáy lòng bội phục ông chủ Lâm, lá gan thật lớn!
"Ông... Ông chủ Lâm, có thể đóng gói không?"
"Dùng túi đóng gói được không?”
Lâm Chu biết bọn họ sợ hãi, vì thế nhìn chậu inox nói.
"Được, dùng cái gì đóng gói cũng được."
Lâm Chu gật đầu, sau đó xách túi trong bát lên đóng gói lại.
Lại thêm một tầng túi to, đựng chắc chắn một chút, đặt trên đôi đũa đưa qua.
Sau khi đóng gói xong, ba người mỗi người xách hai phần, thanh toán tiền, quay đầu bỏ chạy.
Buồn chán thì buồn chán thôi.
Lâm Chu:...
Ăn không nhiều bằng ngày hôm qua, là ăn xong rồi đó à?
Sao vậy, là ăn no rồi muốn đi ngủ à?
Lâm Chu nhìn chằm bọn họ rời đi, sau đó quay đầu thì thấy Mèo Lớn cũng ăn xong rồi, đứng lên, chậm rãi đi về phía rừng cây.
Lâm Chu nghĩ không ra, nhưng con hổ muốn đi, cậu cũng không thể ngăn cản được.
"Ông chủ Lâm tạm biệt, bọn tôi sẽ trở lại-"
Nhất thời, kế hoạch giết thời gian lại đến hồi kết.
Lâm Chu tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, móc điện thoại ra chuẩn bị giết thời gian, sau đó phát hiện cậu chạy vào trong rừng núi sâu thẳm, tín hiệu không được tốt cho lắm.
Xem video còn bị giật giật.
Hổ đi rồi, nói không chừng còn có khách qua đây, không đến mức bị dọa tránh xa cậu.
Tuy mấy người họ đều là người Cát Lâm, nhưng không phải là người bản địa cho nên không quen thuộc với núi Đại Bạch.
Phía bên kia, đám người vừa mới mua đậu hũ đang thương lượng đi đâu để ăn.
"Không thể đến khu trượt tuyết, không an toàn, còn nơi nào ngồi được nhỉ?"
Lâm Chu ngồi dưới gốc cây lớn, nhàm chán đến mức sắp đếm lá cây, cũng không thấy có khách qua đây.
Là xem tin tức rồi đột nhiên muốn đến núi Đại Bạch xem xem.
Đậu hũ thơm ngát trong tay đúng là đi không xa.
Chỉ là con hổ Siberia ở trước quầy hàng quá dọa người, khiến bọn họ không dám tiếp cận ông chủ Lâm.
Vì vậy mấy người họ hỏi cả chặng đường, đúng là để bọn họ tìm được ông chủ Lâm.
Mỗi một ngày, cuộc sống đều là kinh ngạc xen lẫn vui mừng!
"Xem ven đường có ghế ngồi công cộng hay không, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, ăn đậu hũ đã rồi hẵng nói."
Sau đó đến rồi lại thấy tin tức nói ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở núi Đại Bạch.
Đậu hũ nóng hổi hoàn toàn kích phát mùi thơm của nước chấm.
Mùi thơm của hạt mè đậu phộng trong sốt tương mè hòa quyện với mùi thơm của sốt rau hẹ dưới hơi nóng, kết hợp với ớt tươi, mùi vị có trình tự, còn có hương vị nồng nặc, ngửi thôi đã khiến người ta sinh ra cảm giác thèm thuồng.
"Có lý, tôi cũng thèm rồi, ông chủ Lâm quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ với đậu hũ cũng có thể khiến tôi thèm không chịu nổi." "Tôi tin đậu hũ này là do ông chủ Lâm chế biến thủ công, bởi vì tôi hoàn toàn chưa từng nhìn thấy đậu hũ đẹp đến vậy, nhìn màu sắc còn tưởng là tào phớ, sau đó cắt ra mới phát hiện là đậu hũ, nhưng mặt cắt rất hoàn mỹ, không có phần rỗng như của đậu hũ, rất dày, đỉnh ghê!"
Mấy người họ càng nói càng thèm, xách theo đậu hũ tìm được chỗ ngồi ở xung quanh.
Cuối cùng cũng tìm thấy băng ghế gỗ có thể ngồi dưới chân núi.
Mấy người họ không cần mở miệng, đã nhanh chóng tìm được vị trí đẹp, nên mở túi ra bắt đầu ăn.
"Hì, cũng không trách mọi người lại tung hô một quán ven đường, tay nghề của ông chủ Lâm rất giỏi, còn nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn, nhìn túi nhựa này đi, không phải là hàng rẻ bình thường, xúc cảm chất lượng rất tốt đó."
Người đàn ông nhiều lời mở túi ra còn không ngừng nói.
Người bạn bên cạnh không thèm để ý đến anh ta, mọi người đều không chờ đợi được mà bắt đầu ăn.
Vừa mở túi ra, mùi thơm của đậu hũ nóng càng nồng đậm hơn.
Thơm đến mức trong miệng không ngừng tiết nước bọt.
Sốt ruột vội vàng dùng đũa mở ra, gắp một miếng đậu hũ rồi nhét vào trong miệng!
Tuy bị phỏng miệng nhưng thật sự rất thơm!
Hương vị đậu hũ nồng đậm, vị vừa dày vừa đậm, mỗi một lần nhai đều có thể cảm nhận được đậu hũ trơn mềm cùng với vị ớt tươi cay trong nước chấm.
Vị của đậu hũ ngon thật.
Vị non mềm nhưng lại không giống loại để uống như tào phớ, đậu hũ này cần phải nhai, càng nhai càng thơm, ngon đến mức không dừng lại được.
Lúc cả đám đang ăn ngon lành.
Con hổ vốn đi vào rừng rậm ngửi thấy mùi, vòng một vòng, lại tìm đến.
Vừa rồi nó đã thấy mấy người đó xách rất nhiều đậu hũ.
Ăn còn nhiều hơn cả nó.
Nên không thể không đến ké mấy miếng được.
Vì vậy Mèo Lớn híp mắt, bước từng bước tiến lại gân đám người.
Mấy người họ đang đắm chìm trong món ngon, hoàn toàn không để ý đến cái khác.
Cho đến khi con hổ kêu lên trước mặt bọn họ.
Âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ chấn động điếc cả tai.
Mấy người họ cứng cả người, sợ đến mức không nhúc nhích được.
Trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận