Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 105: Hơi giận!

Chương 105: Hơi giận!Chương 105: Hơi giận!
Trình Quảng Bằng nặn ra một nụ cười gượng lấy lòng.
Anh ta còn chưa xóa cái bài trên vòng bạn bè kia đâu.
Vì theo dõi anh ta, đồng chí cảnh sát giao thông này còn cố ý kết bạn, đề phòng anh ta xóa bài.
"Ăn ngon không?"
Cảnh sát giao thông cũng biết ngày hôm qua Trình Quảng Bằng trèo lan can là vì mua kẹo hồ lô, không ngờ hôm nay còn chưa từ bỏ.
Thế nên thấy Trình Quảng Bằng đứng cạnh chờ đèn xanh thì cười tủm tỉm hỏi.
Trình Quảng Bằng lại chóp chép miệng, nhớ lại hương vị kia.
Quá ít, không nếm ra vị, nhưng hương vị lưu lại nói cho anh ta biết chắc là hương vị không tệ, vì thế liền gật đầu.
Không nên lãng phí bất cứ tài nguyên nào. ...
Sau đó anh tiếp tục làm việc nghiêm túc, cứ như chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Trình Quảng Bằng tức giận, thái độ bất cần trả lời mọi người kẹo hồ lô bày ở trường ngoại ngữ quốc tế đối diện siêu thị nhà hắn.
Không một ai quan tâm anh tai
Trình Quảng Bằng quay về siêu thị, vẻ mặt buồn bực mở di động ra, lướt đến bài viết kiểm điểm trên vòng bạn bè, bên dưới đều là bạn bè đang cười nhạo anh ta. Một đám người không chê chuyện lớn hỏi kẹo hồ lô gì? Bán ở đâu? Bọn họ cũng đi mua ăn thử.
Việc đã đến nước này, cứ chạy quảng cáo cho siêu thị trong nhà đi!
Cảnh sát giao thông cũng gật đầu một cái.
Cậu đỗ xe ba bánh vào ga ra, bảo mẫu còn hỏi có cần làm vệ sinh không.
Trong nhà, quản gia đã chỉ huy bảo mẫu dọn dẹp từ trong ra ngoài biệt thự một lần, cơm trưa cũng chuẩn bị xong.
Tôn Đức Nghiệp không hổ danh đầu bếp, nhào bột tươi làm mì cán tay, canh gà trong nồi hầm cũng cực kỳ thơm, Lâm Chu vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi.
Lâm Chu dọn quầy về đến nhà đã là 1 giờ chiều.
Quần áo trong tủ đều được phân loại theo màu sắc.
Việc đầu tiên khi cậu về phòng là tắm rửa, sau đó thay quần áo sạch.
Cậu quan sát phòng ngủ đã được thu dọn sạch sẽ, rất thư thái.
Lâm Chu gật đầu.
Quần áo chất đống mấy ngày trong nhà vệ sinh cũng được giặt sạch hong khô, tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái.
Bỏ qua khâu chuẩn bị, nhiệm vụ mỗi ngày chỉ tốn một buổi trưa là hoàn thành, thời gian còn lại đều là thời gian nghỉ ngơi. Lâm Chu rất hài lòng, cũng quyết định buổi chiều đi bệnh viện thăm ông bác Trương, không, là chú Trương. ...
Lâm Chu vừa lòng đánh giá xung quanh.
Hiện tại đều được sắp đặt gọn gàng, thậm chí còn phân loại theo từng món đồ chuyển phát nhanh nữa.
Trước đó cậu mua đồ trên mạng quá nhiều, đều chưa mở hết, chất thành cả đống chưa kịp dọn.
Nếu cuộc sống thoải mái như vậy, tiêu tiền mời bảo mẫu cũng rất đáng giá.
Bàn máy tính lộn xộn trong phòng sách và một đống thùng chuyển phát nhanh cũng được sắp xếp gọn gàng.
Cùng lúc đó, Trân Phong mang một gói kẹo hồ lô to vê đến nhà cũng không thực hiện được ước mơ vĩ đại là ăn kẹo hồ lô thay cơm trưa. Hôm nay hiếm khi mẹ của nhóc không đi thẩm mỹ viện mà ở nhài
"Mẹ, mẹ ở nhà à?"
Trân Phong nhìn thấy mẹ mình ngồi trên sô pha thì sinh ra cảm giác kế hoạch không thành rồi.
Nếu mẹ không ở nhà thì nhóc có nhiều không gian để thao tác hơn.
Hiện tại chỉ có thể thành thật đi cùng mẹ vào phòng ăn để ăn cơm.
"Ừ, chiều mẹ mới ra ngoài, trưa nay ở nhà ăn cơm với con. Hôm nay con về hơi muộn nhỉ? Cũng hơn 12 giờ rồi. Dì làm cơm xong lâu rồi đấy."
Mẹ Trần đứng dậy đi vào nhà ăn, lúc đi ngang qua Trần Phong thì nhìn thấy gói to trên tay nhóc.
"Con mua gì về đấy?"
"Kẹo hồ lô ạ. Con cố ý mang kẹo hồ lô về cho mẹ, ngon lắm đấy. Mẹ muốn thử không ạ?"
Mẹ Trần vừa nghe con trai cố ý mua về cho cô thì nhất thời mặt mày vui như nở hoa, làm gì có chuyện không nếm thử.
"Ôi chao, con trai ngoan của mẹ, còn biết mua quà về cho mẹ à? Giỏi quá, còn đủ tiền tiêu vặt không con? Mẹ chuyển cho con ít tiền nhé."
Dứt lời, mẹ Trân vung tay, phát cho Trân Phong một bao lì xì.
Nụ cười của Trần Phong lập tức trở nên ngọt ngào, dâng tặng kẹo hồ lô nhóc ăn còn dư lại lên để lấy lòng.
Cũng may mua nhiều, bây giờ còn thừa không ít.
Mẹ Trần không nhìn ra điểm nào không hợp lý, vui tươi hớn hở cầm lấy một xâu ăn.
"Mẹ, có phải kẹo hồ lô này ngon lắm không, con phải xếp hàng mua nên mới về trễ thế này. Hôm qua con nếm thử, cảm thấy chắc chắn mẹ sẽ thích ăn."
Trân Phong rất biết nịnh mẹ, nịnh đến mức mặt mẹ nhóc hớn hở, hận không thể ôm con trai hôn hít, liên tục khen con trai ngoan.
Chẳng mấy chốc, mấy trăm tệ đã vào tài khoản.
Mẹ nhóc sợ nhóc không đủ tiền để tiêu vặt.
"Mùi vị không tệ, ăn ngon. Con mua ở đâu vậy?"
Kẹo hồ lô vừa vào miệng đã có thể nếm được hương vị tươi mát ngay.
Người bán không hề sử dụng các loại trái cây kém chất lượng, mẹ Trần rất thích ý, ăn một lúc mấy xâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận