Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 394: Không phải chứ, sao vịt của tôi lại chạy rồi? (2)

Chương 394: Không phải chứ, sao vịt của tôi lại chạy rồi? (2)Chương 394: Không phải chứ, sao vịt của tôi lại chạy rồi? (2)
Anh nhất thời tức giận, vội vàng xông qua.
"Mau, mau, vịt chạy rồi!"
Anh hét lên một tiếng, những con vịt vốn đang lặng yên không một tiếng động chui ra bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng la.
Trong nháy mắt, mấy con vịt kêu cạp cạp đập cánh muốn giành giật chui ra ngoài. Tốc độ cực nhanh giống như đang đuổi theo sự sống và cái chết.
Những người đang chờ ăn vịt quay thấy cảnh tượng như vậy, cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Ha ha hai Vịt chạy rồi, tôi cười chết mất."
Bọn họ đang nhàn rỗi không có gì làm.
Còn có người sốt ruột nói.
"Có mấy con chui vào trong lùm cây phía trước."
Sau khi nghe thấy lời này, mọi người nhất thời phản ứng lại, vừa cạp cạp vừa đuổi theo phía sau.
Ngay cả Lâm Chu cũng không nhịn được nhìn qua.
Cảnh tượng này vừa náo nhiệt vừa thú vị.
Anh đuổi tôi bắt, cùng với tiếng kêu của vịt.
"Bên này, bên này bít đường rồi!"
"Nào nào nào, hỗ trợ đuổi vịt đi! Nếu bọn này chạy hết rồi, vậy đi đâu ăn vịt quay đây."
Đinh Siêu nhanh chóng kêu người bịt thật chặt cái lỗ bị phá đó. Nhân tiện kiểm tra xem có nơi nào khác bị hở không.
"Đi vòng, đi vòng đánh bọc sườn! Đừng có đuổi theo phía sau..."
Những người này dùng cả chiến thuật để bắt vịt, vất vả lắm mới bắt được vịt trở về.
"Ai mau tới chặn bên này đi!"
"Thấy anh nói câu này, trước đó không có chuyện gì không có nghĩa là bây giờ không có chuyện gì! Cổng chính đang quay vịt, vịt có thể không chạy sao?"
"Xảy ra chuyện gì vậy, bình thường vịt cũng sẽ không chạy! Cái lỗ này phá từ lúc nào mà tôi không biết thế. Sao lưới vây có thể bị thủng lỗ chứ"
Anh vừa nói ra lời này, thì có khách hàng cười lên.
Sau khi xác định không có vấn đề gì khác, vịt cũng không thiếu, anh mới nhẹ nhàng thở ra, mệt muốn đứt hơi, cả người sắp tê rần.
Nghe được lời này mọi người rất tò mò.
"Ha ha ha, nếu đổi thành là tôi thì tôi cũng bị dọa nhữn chân rồi!"
Anh ta vừa nói như vậy.
"Anh nghĩ xem, có người mỗi ngày quay thi thể ở trước cổng nhà anh, sau khi quay xong còn ăn trước mặt anh... ở đó nói không chừng còn có bạn bè, họ hàng, bác hai gì đó của anh, tôi hỏi anh có sợ không? Anh nói xem anh có chạy không!"
Người nói chuyện cười phá lên.
"Ai u vl, anh nói như vậy, quả thật hơi đáng sợ."
"Tức là sao?"
"Còn nữa còn nữa... Như vậy cũng thôi đi, đám người này còn chỉ trỏ anh, làm không tốt tiếp theo sẽ đến lượt anh..." "Anh đừng nói nữa, vốn là vịt quay, sao để anh càng nói càng đáng sợ vậy!"
"Ha ha hai"
Một đám người cười rất vui vẻ, ngay cả Lâm Chu cũng cười không ngậm được miệng.
Trong nháy mắt, có người hỏi Lâm Chu.
"Ông chủ, vịt còn bao lâu mới quay xong vậy?"
"Còn phải một lúc nữa."
Người này nghe Lâm Chu nói xong, cân nhắc cười nói với ông chủ trại chăn nuôi.
"Thời gian còn một lúc nữa mới có thể ăn được vịt quay, chỉ ngửi mùi thôi đã thèm muốn chết rồi! Vầy đi... hay là anh thả vịt ra lần nữa cho chúng tôi đuổi một lát? Vịt bị đuổi sợ hãi, chuồn đi khắp nơi, Adrenalin sẽ tăng vọt! Vịt như vậy làm thịt, chất thịt có phải càng ngon hơn không?"
Vẻ mặt Đinh Siêu khiếp sợ nhìn khách hàng nói câu này, cả người sợ hãi lui ra phía sau vài bước.
"Không đến nỗi, thật sự không đến mức đó đâu."
Một đám người nói nói cười cười, đợi cho Lâm Chu quay xong lò vịt đầu tiên, hai mươi con vịt quay lập tức bị chia cắt.
Có người thậm chí còn không đợi được về nhà.
Ngửi mùi nửa ngày, đợi vịt một lúc lâu, lượng vận động còn quá mức, lúc này kêu Lâm Chu chặt vịt thành miếng, rưới nước sốt rồi bắt đầu ăn.
Đây là khách hàng thích cách ăn Nam Kinh, mở hộp ra ngồi xổm bên cạnh, cầm đũa bắt đầu ăn hết miếng vịt quay này tới miếng khác.
Khách hàng thích cách ăn vịt quay Bắc Kinh thấy Lâm Chu không nhanh không chậm cắt từng lát thịt vịt, cũng không kịp chờ, cắt ra trước một nửa để cắn ăn, một nửa thì làm vịt thái lát, như vậy không chậm trễ việc ăn.
Trong nhất thời hiện trường không có âm thanh, mọi người đều bắt đầu ăn.
Phao câu vịt quá nhiều, A Hoàng căn bản không ăn hết, bèn kêu đồng bọn của nó ngồi xổm trước quầy hàng của Lâm Chu.
Có phao câu vịt thì ăn phao câu vịt, không có phao câu thì ăn xương vịt do khách hàng nhả ra.
Cũng không khác gì ăn buffet.
Chó trông nhà của khu du lịch nông thôn kế bên hoặc là chó hoang cũng không tinh tế như vậy, có cái gì ăn cái đó, đói bụng còn tự mình ra ngoài tìm phân ăn.
Có thể ăn được phao câu vịt, đó đã là bữa tiệc lớn rồi.
Một đám ăn khỏi cần nói thơm phải biết, hận một con vịt không thể mọc ba cái phao câu.
Không đủ ăn, căn bản không đủ ăn!
Ông chủ khu du lịch nông thôn tới lấy vịt quay nhìn thấy, vui vẻ không thôi, sau đó nhớ tới video hôm qua quay chó ăn phao câu vịt, cũng không biết có ai thích xem không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận