Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 870. Ông chủ Lâm đang dọn hàng rồi!!!



Chương 870. Ông chủ Lâm đang dọn hàng rồi!!!



Lâm Chu giật mình vội vàng khống chế phương hướng.“Ôi ôi ôi, không cần, không cần đâu, tôi lái chậm chút được rồi, không cần mọi người đẩy, quá vất vả.”Lâm Chu chưa từng trải qua chuyện này, cậu sững người luôn rồi.“Ông chủ Lâm, không sao đâu, bên này đông người, đừng đụng vào người khác, chúng tôi đưa anh ra ngoài là được.”Cảnh sát giao thông hộ tống Lâm Chu ra ngoài.Tất cả những người có mặt đều đến vì Lâm Chu.Biết rằng Lâm Chu sắp dọn quầy, không biết lần sau có thể gặp lại hay không.Người nào cũng muốn chen lên phía trước, nhìn ngắm ông chủ Lâm.Đám người này chen lấn thì dễ xảy ra sự cố.Lâm Chu phải mất hơn một tiếng mới đi hết đoạn đường này.Mãi đến khi đến đường lớn, không còn người hâm mộ nào chặn đường mới tốt hơn.“Gây phiền phức cho các anh rồi, thật ngại quá.”Lâm Chu đi bày quầy hàng ở đâu cũng rất khiêm tốn.Không ngờ cho dù cậu khiêm tốn như thế nào thì cũng sẽ bị người khác phát hiện vì đủ loại lý do.Sau đó sẽ gây ra tình trạng chen lấn.Lần nào cũng gây phiền phức cho người khác.Tuy mấy người cảnh sát giao thông này không nói gì, nhưng Lâm Chu vẫn cảm thấy mình gây phiền phức cho người khác.Vì vậy, sau khi thoát khỏi đám đông, cậu lập tức xin lỗi với vẻ mặt hối lỗi.Cảnh sát giao thông cởi lớp thân phận này thì cũng là con người.Con người thì có nhu cầu ăn uống.Nếu không phải vì công việc, chỉ sợ bọn họ cũng là một trong những người xếp hàng.Sớm biết ông chủ Lâm đến thành phố Lật thì bọn họ nhất định sẽ tính toán trước, ít nhất phải sắp xếp hôm nay rảnh rỗi.Không đến nỗi phải ghen tị với người khác.Thật đáng tiếc, bọn họ chưa được uống trà sữa do ông chủ Lâm nấu, thì cậu đã dọn quầy rồi.“Đâu có đâu có, phiền phức gì đâu, ông chủ Lâm có thể đến thành phố chúng tôi bày quầy hàng thì chúng tôi giơ hai tay chào đón, nhất định sẽ khiến anh cảm nhận được cái gọi là khách đến như ở nhà!”Lâm Chu mỉm cười gật đầu.Sau đó, hai bên đã có một cuộc trò chuyện thân thiện.Lâm Chu bỏ chạy, cậu lái chiếc xe ba bánh phóng đi như bay.Cảnh sát giao thông ở lại hiện trường nhìn chiếc xe ba bánh của ông chủ Lâm và thắc mắc: “Sao tốc độ nhanh thế? Chiếc xe ba bánh của ông chủ Lâm có được cải tiến gì à?”Đồng nghiệp bên cạnh liếc nhìn anh ta một cái.“Không phải chứ, anh không nhìn ra cả chiếc xe đó đều được đặt làm riêng hả?”Cảnh sát giao thông nhớ lại cảm giác khi chạm vào xe ba bánh lúc nãy, hình như vật liệu không giống với sắt thông thường, còn được chế tạo rất tinh xảo.“Đừng nói chuyện nữa, mau giải tán đám đông đi, đông người quá, sếp có cử thêm người đến không?”“...”Khốn kiếp, lúc nãy tán dóc với ông chủ Lâm cũng không thấy bọn họ thúc giục!…Lâm Chu trở về nhà, mấy người quản gia Tôn nhìn mái tóc rối bời và quần áo nhăn nhúm của cậu, đều không nhịn cười được.Đôi khi được hoan nghênh quá cũng không tốt.Nhìn xem, bị chen lấn thành gì rồi.Lâm Chu cười bất lực, sau đó giao chiếc xe ba bánh cho mấy dì giúp việc dọn dẹp.Phần thưởng nhiệm vụ đến rồi.Cậu phải đi xem thử.“Cháu đi tắm trước đã, mọi người nấu đại món gì đó là được rồi, lát nữa cháu xuống ăn.”Lâm Chu ra ngoài bày quầy hàng vào buổi sáng.Về đến nhà đã là buổi chiều.Cậu vẫn chưa ăn trưa đâu.Trà sữa nhiều đường, buổi sáng uống một ly, đến trưa vẫn chưa thấy đói.Trở về phòng, Lâm Chu đi tắm trước như thường ngày, sau đó cậu mới mở phần thưởng.[Phần thưởng nhiệm vụ tuần này: Tránh nguy hiểm!]Hửm?Lâm Chu nhìn mấy chữ lớn phần thưởng nhiệm vụ tuần này sáng lấp lánh thì lập tức ngẩn người.Chỉ cần nhìn vào nghĩa trên mặt chữ thì cũng có thể nhìn ra được phần thưởng này có ý nghĩa gì.Mở phần giới thiệu, càng thấy lợi hại hơn.Tránh né nguy hiểm, cái tên nói lên tất cả, sau khi sở hữu nó thì mọi nguy hiểm đều sẽ tránh xa cậu.Nói một cách đơn giản, cho dù cậu gặp tai nạn xe hơi thì cũng sẽ không hề hấn gì.Ngầu đét!Thảo nào khi phần thưởng này xuất hiện thì đi kèm với ánh sáng vàng.Đây chính là phần thưởng tuyệt vời nhất trong tất cả phần thưởng nhiệm vụ cậu từng nhận nhỉ.Nghĩ lại thì sau khi có hệ thống, đầu tiên cậu có được một nghề để kiếm sống.Tiếp đó cậu không thiếu tiền.Sau này sức khỏe cũng ngày càng tốt, mọi bệnh tật đều tan biến.Đã lâu rồi, sức khỏe cậu tốt đến mức không thấy khó chịu gì cả.Thậm chí bây giờ cậu cũng không cần lo lắng về nguy hiểm nữa.Mọi nguy hiểm đều sẽ tránh né cậu.Nhìn như vậy, hình như cậu đã có đủ vốn để bày quầy hàng.Không cần lo lắng về sức khỏe, nguy hiểm, tiền bạc.Cuộc sống à, thật sự dễ như trở bàn tay!Lâm Chu không nhịn được mà mỉm cười.Đợi đến lúc xuống lầu ăn tối.Lâm Chu đang ăn thì chợt nhớ ra một chuyện. Hết chương 870.



Bạn cần đăng nhập để bình luận