Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 878. Thứ này thối như vậy mà cũng ăn được à? (1)



Chương 878. Thứ này thối như vậy mà cũng ăn được à? (1)



Sao người nước ngoài có thể ăn cứt được hay vậy!Thối thế này, nhất thời bọn họ rất khó nghĩ ra từ gì khác để hình dung.Trong mắt những người này, Lâm Chu và Cao Tiễn Ngư mới là người nước ngoài.Dù thói quen ăn uống khác nhau nhưng họ ngửi thấy mùi vị này đã lập tức né xa 300 dặm.Lúc đầu, họ còn tưởng có khí độc gì đó nên mới thối đến vậy.Nào ngờ lại là đồ ăn!Thứ này thối như vậy mà cũng ăn được à?Bọn họ sửng sốt nhìn Cao Tiễn Ngư, trong chốc lát không có ý định rời đi.Cao Tiễn Ngư ăn xong một phần, cầm bát rỗng nhìn Lâm Chu, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, tôi có đang mơ không?”Cậu ta nói nhỏ, giọng điệu cẩn thận, cứ như sợ quấy nhiễu giấc mộng này sẽ tỉnh lại ngay.Trước đây, cậu ta thật sự từng nằm mơ kiểu này rồi!Đến giờ cậu ta vẫn có thể hồi tưởng lại cảm giác mất mát sau khi giật mình tỉnh giấc.Đậu phụ thối này ngon như vậy, không thể nào chỉ là mơ được!Lâm Chu rời mắt khỏi đậu phụ thối trong nồi dầu, lại nhìn về phía chàng trai này.Sao cậu cảm thấy chàng trai này không được thông minh cho lắm nhỉ!Nếu không phải cậu ta đã trả tiền, cậu còn nghi ngờ chàng trai này muốn ăn quỵt!“Không phải mơ.”Sau khi nhận được câu trả lời từ ông chủ, trong mắt Cao Tiễn Ngư lập tức lóe lên tia sáng phát hiện bước tiến mới.Đìu mé, không phải mơ!?Trên đời có đậu phụ thối ngon thế này thật à?Là do lâu rồi cậu ta không ăn đậu phụ thối hay vì các hàng quán ven đường trong nước đã phát triển đến mức này?Ngon quá xá là ngon!Cậu ta luôn cảm thấy ra nước ngoài mấy năm, người ngợm cậu ta đã thê thảm hơn rất nhiều.Phần đậu phụ thối mới chiên xong được vớt ra khỏi nồi.Cao Tiễn Ngư đứng bên cạnh, Lâm Chu làm xong bát nào, cậu ta ăn ngay bát nấy.Cậu ta nghĩ ăn từng miếng từng miếng không đã ghiền, thế là xiên một lúc 2, 3 miếng đậu phụ thối ăn chung.Đậu phụ thối vừa chiên xong, dù đã rưới nước sốt lên trên nhưng vẫn còn kết cấu xốp giòn. Cắn một miếng, lớp vỏ ngoài giòn rụm thơm mùi cháy cạnh, bên trong trơn mềm nhẵn mịn. Lúc cắn đứt đậu phụ, lại nhúng mặt cắt của miếng đậu phụ thối vào nước sốt, rắc chút tỏi băm, rau mùi, ớt lên rồi cho vào miệng.Cậu ta tập trung nhấm nháp.Sau khi ăn đã đời, đây chính là món đậu phụ thối chính tông cậu ta được ăn ở nước ngoài, giúp nỗi nhớ quê nhà của cậu ta vơi đi rất nhiều.Cậu ta cầm lòng không đặng rơi nước mắt đầy mặt.Lâm Chu nhìn dáng vẻ cậu ta mà choáng váng cả người.Không phải bị cay tới khóc luôn đấy chứ?Nước sốt này không hề cay mà?Chẳng lẽ cậu bị di chứng hậu Tứ Xuyên, lúc bỏ ớt vào run tay thành ra cho hơi nhiều?Nhóm người vây xem thấy Cao Tiễn Ngư bật khóc bèn cảm thấy vậy mới đúng.Thứ thối như vậy sao mà ngon cho được!Xem đi, khó ăn tới khóc luôn rồi!Sau khi họ xem được cảnh tượng mình muốn, vài người thật sự không chịu nổi mùi thối nữa, người nào người nấy che mũi chạy té khói.Lâm Chu nhìn chàng trai đang khóc ròng, không nhịn được hỏi: “Cay quá à?”Cao Tiễn Ngư vội lắc đầu: “Không phải, là quá ngon. Tôi đã nhớ món đậu phụ thối này lâu lắm rồi.”“Cuối cùng bây giờ đã ăn được.”Cao Tiễn Ngư vừa nói vừa nức nở nghẹn ngào.Làm Lâm Chu không biết làm thế nào mới phải.Cậu đâu biết an ủi người ta!May mà Cao Tiễn Ngư không cần cậu an ủi.Cậu ta ngẫm hương vị của phần đậu phụ thối này, lại nhớ tới những món ăn nước ngoài kia. Đúng là không thể so sánh.“Ông chủ, anh có tài nấu ăn giỏi như vậy, anh không biết mỗi ngày tôi ở nước ngoài ăn những gì đâu.”“Anh biết đồ ăn của người da trắng khó ăn cỡ nào không?”“Ăn tới ăn lui chỉ có mấy thứ như gà quay, ức gà nướng, bò bít tết, mì Ý. Có khi còn nửa sống nửa chín, quá mức ngấy dầu. Lại còn không tìm được món nào thay thế, cơm thì sống nhăn, nhiều nhất là rau luộc.”“Trước nay tôi chưa bao giờ ăn thứ gì tốt cho sức khỏe như cải Brussels cả! Anh hiểu hôn?”Cao Tiễn Ngư vừa nói vừa ăn, phẫn nộ với đồ ăn trong căng tin càng lúc càng lớn.Trường cậu ta theo học cũng không phải học viện hàng đầu, sự đa dạng các món ăn có hạn, mỗi bữa ăn đều không vừa ý.Rất nhiều bạn học đến không bao lâu đã bắt đầu tự làm cơm.Cậu ta vốn cũng muốn nhưng nấu thử vài lần, không phải đồ ăn không chín thì là không ăn được, có lần suýt nữa còn nhập viện. Sau đó, cậu ta đành từ bỏ.Thậm chí, cậu ta còn chả nhớ lần cuối cùng cơn thèm ăn của mình được thỏa mãn là lúc nào.Ấn tượng duy nhất hiện lên trong đầu cậu ta lúc này chính là phần đậu phụ thối trước mắt.Lâm Chu có thể hiểu ý của cậu ta.Ngay cả căng tin trường học trong nước cũng không có nhiều đồ ăn ngon.Đổi ra nước ngoài, thói quen ăn uống khác biệt, cảm thấy khó ăn là chuyện bình thường. Hết chương 878.



Bạn cần đăng nhập để bình luận