Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 824. Đúng là tin tốt (1)



Chương 824. Đúng là tin tốt (1)




"Sức lực của ông bác đỉnh ghê, còn lớn hơn cả hai thanh niên trẻ tuổi."
"Nói thật, hiện tại sức lực của mấy thanh niên còn chẳng bằng mấy người có tuổi, bởi vì thời đại của bọn họ qua rồi, ít nhiều cũng làm qua công việc cực nhọc, giống như làm ruộng cũng cần sức lực, hiện tại ngày nào người trẻ tuổi cũng ngồi trong phòng làm việc, sức lực kém hơn cũng là điều bình thường."
"Chỉ có tôi là muốn biết mùi vị của gà ăn mày thế nào à? Trông rất ngon!"
"Người xếp hàng nhiều quá, có phải đều là du khách hay không? Có người địa phương đi ăn không đấy?"
"..."
Lúc đám du khách đăng lên thì có dự cảm video sẽ hot.
Đầu tiên là ông chủ nướng gà ăn mày bị hun đen, bản thân vốn là một điểm nhiệt.
Sau đó ông chủ đấm một quyền lên con gà ăn mày, hơi vỡ ra, lớp bùn mặt ngoài của gà ăn mày rơi lộp bộp, cắt ghép edit lại sẽ khiến người xem thoải mái giải trí.
Cuối cùng càng buồn cười hơn.
Khách hàng nhìn thấy ông chủ đập dễ dàng, cũng làm theo.
Trước có ngọa long khiêu chiến thất bại, sau có tiểu phượng hoàng khiêu chiến ngọa long, cuối cùng cũng thất bại.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang vọng phía chân trời khiến cho video càng có phong thái.
Tăng thêm tính thưởng thức.
Khiến cộng đồng mạng kêu lên là đặc sắc.
Rất nhiều du khách du lịch ở Cáp Nhĩ Tân cũng lướt thấy video.
Bọn họ đang ở Cáp Nhĩ Tân nên có thể lướt thấy video của Cáp Nhĩ Tân ngay.
Cơ bản nhiệt độ của video gà ăn mày vừa lên, bọn họ đã lướt thấy.
Có người trùng hợp, buổi tối lướt thấy thì tò mò chạy đến trước cổng Đại Thế Giới Băng Tuyết ngó nghiêng, thật sự gặp được Lâm Chu.
Việc làm ăn quá tốt, bắt đầu từ xế chiều, một lò nướng hai tiếng đồng hồ được đặt hết, còn đặt lò tiếp theo đến mười giờ tối.
Phía sau không đủ gà nên Lâm Chu không nhận đơn nữa.
Chỉ có vậy, đã bận đến mười giờ hơn mới về đến nhà.
Đám quản gia đã trông mòn con mắt ở nhà rồi.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng Lâm Chu trở về, mọi người đều ngây ngốc.
Người không biết, còn cho rằng dáng vẻ của Lâm Chu là chạy nạn trở về.
Cậu vừa lái xe ba bánh vào khu biệt thự, ánh mắt của bảo vệ trước cổng đều hoảng sợ và nghi hoặc.
Nếu không phải xe ba bánh của Lâm Chu được ghi vào hệ thống, có thể tiến vào khu biệt thự thì bảo vệ sẽ do dự có nên chặn người lại hay không, dáng vẻ này trông không giống người ở trong khu biệt thự.
Đều nói người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên, có lúc bề ngoài đúng là cách phân chia tương đối đơn giản.
Lâm Chu đã quen khi đối diện với ánh mắt của nhân viên bảo vệ khu biệt thự.
Cậu trở về, không biết đã đón nhận bao nhiêu ánh mắt kỳ lạ.
Nên nhanh chóng giải thích dưới ánh mắt khiếp sợ lại lo lắng của đám quản gia.
"Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là lúc nướng đồ có khói đen, sau đó hun nhiều nên người đen luôn."
Lâm Chu giải thích xong, tuy bởi vì bày quầy bán hàng mới trở thành như vậy, nhưng mọi người rất đau lòng.
Quá chật vật rồi.
"Thưa cậu, thời gian hôm nay cậu bày quầy bán hàng quá lâu, buổi sáng ra ngoài đến đêm khuya mới trở về, vậy sao được, nhiệt độ bên ngoài lạnh như vậy…"
Quản gia Tôn đi theo phía sau Lâm Chu có vẻ mặt quan tâm lẩm bẩm.
Lúc dì Phương nhìn cả người Lâm Chu đen xì thì đi lên lầu, xả nước chuẩn bị quần áo sạch sẽ.
"Đúng rồi, tôi có để lại cho mọi người mấy con gà ăn mày, đang giữ nhiệt ở trong lò, mấy người tự lấy ra ăn đi."
Lâm Chu cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, cậu bất đắc dĩ cười đổi chủ đề.
Chỉ là bày quầy bán hàng lâu, cũng không phải bận rộn cho lắm, giết thời gian, xem náo nhiệt, chưa cảm nhận được gì thì đã hết ngày.
"Vậy cậu muốn ăn chút đồ ăn khuya không, trong phòng bếp có hầm canh loãng, nấu chút bột mì cán bằng tay nhé?"
"Được, cho một bát."
Hôm nay Lâm Chu chỉ ăn gà ăn mày, nên lúc này cũng muốn ăn món chính.
Cậu có đầu lưỡi vàng đã được một thời gian, cũng không kiểu ngay từ đầu đã không thích ứng đồ ăn do người khác làm.
Năng lực thích ứng của cơ thể con người rất mạnh.
Tuần đầu tiên có lẽ cậu chưa thích ứng với độ siêu nhạy cảm của đầu lưỡi, nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều.
Không có kiểu ngay từ đầu ngoại trừ đồ ăn mình nấu thì ăn gì cũng khó nuốt.
"Được thôi!"
Quản gia Tôn vừa nghe thấy Lâm Chu chịu ăn bữa khuya thì vui vẻ đáp lại.
Thật ra những người làm việc trong biệt thự như bọn họ, công việc thường ngày đều là vây quanh Lâm Chu.
Nếu như Lâm Chu không có nhu cầu gì thì lượng công việc của bọn họ thật ra không lớn, có thể dùng “buồn chán” để hình dung.
Hơn nữa gần đây Lâm Chu không thích ăn đồ do quản gia Tôn nấu khiến ông rất sợ hãi, sợ Lâm Chu chê tài nghệ của mình, sau này không còn đất dụng võ nữa.
Khiến gần đây ông với Tiểu Lý đều có vấn đề. Hết chương 824.



Bạn cần đăng nhập để bình luận