Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 123: Đồ ăn ngon thế này mà ăn một mình chẳng phải là phụ nó sao (1)

Chương 123: Đồ ăn ngon thế này mà ăn một mình chẳng phải là phụ nó sao (1)Chương 123: Đồ ăn ngon thế này mà ăn một mình chẳng phải là phụ nó sao (1)
Dù sao trẻ con không có đặc quyền, không mua được kẹo hồ lô đã bị cha mẹ mang về nhà.
Không tồn tại việc có tự do đi tìm quây kẹo hồ lô mình thích.
Cho nên tình huống Lâm Chu tưởng tượng chưa từng xảy ra.
Tâm trạng phấn khởi bắt đầu chuẩn bị cho quầy gà rán bán lúc 12 giờ đêm.
Thực đơn gà rán vẫn đầy đủ hết như mọi khi. Thích loại gà rán nào cũng đều có cả, muốn làm ra khẩu vị gì hoàn toàn tùy theo ý của cậu.
Lâm Chu liếc nhìn các loại thực đơn trong đầu, cuối cùng chọn đùi gà rán. Rất thường thấy, cũng không có gì sai lầm.
Lần đầu bày quầy bán hàng nên chưa rõ hoàn cảnh cho lắm, cậu định chỉ bán một loại đùi gà rán thôi.
Tuy mua đùi gà đông lạnh càng rẻ và cũng đơn giản hơn, nhưng khẩu vị sẽ kém đi rất nhiều.
Trong lúc chờ đợi, cậu điều chế bột nhão.
Cậu mua đùi gà mới về, ngâm một tiếng để loại bỏ máu loãng.
Nguyên liệu nấu ăn cơ bản nhất có mười mấy loại, bao gồm hành, gừng, tỏi, hồi, hương liệu, trung dược vân vân. Bỏ hết vào máy xay để xay nát, sau đó bôi đều lên đùi gà là được.
Mùi gà rán thế nào thì phải xem công đoạn ướp gia vị này rồi.
Sau đó không cần xả lại với nước, trực tiếp thêm các loại gia vị vào để ướp.
Phải đặt trong tủ lạnh ướp hai tiếng thì ăn mới ngon miệng.
Lâm Chu không thiếu chút tiền ấy, vẫn là mùi vị quan trọng nhất.
Lâm Chu có đùi gà rán, cơm tối đương nhiên ăn đùi gà rán rồi.
Hương vị ngon lành chính là nhờ vào mấy loại gia vị đó.
Chờ chuẩn bị xong xuôi tất cả thì trời đã tối rồi.
Bột mì và nước là cơ bản, ngoài ra còn cần có gia vị.
Hóa ra nếu cậu không thu xe ba bánh vào hệ thống, hệ thống sẽ phát xe ba bánh mới à!
Trong ga-ra là xe ba bánh quen thuộc, cậu sợ lúc thu quán về lại có người trong nhà nên không thu nó vào hệ thống.
Kết quả ngủ một giấc tỉnh dậy, trong hệ thống lại có thêm một chiếc xe ba bánh, hoàn toàn lắp ráp thành quầy hàng thích hợp để bán gà rán.
Cậu cho quản gia và các bảo mẫu tan tầm về nhà sớm.
Nói thế... Chẳng phải cậu đã bỏ lỡ tận mấy chiếc xe ba bánh rồi ư?
Dầu mỡ heo có sẵn mùi thơm của mỡ lợn, thêm dầu hạt cải vào còn xen lẫn mùi dầu hạt cải. Nói chung là hai phương bắt tay, thơm càng thêm thơm.
Cậu đặt một chậu đùi gà đã ướp sẵn xong xuôi và một chậu bột nhão đã điều chế hoàn hảo lên quầy hàng, bắt đầu bật bếp đun dầu.
Lúc này cậu đẩy xe ba bánh vào trong sân chuẩn bị thử xem, chờ đến lúc bày quầy sẽ thành thạo hơn.
Lâm Chu đau lòng không thể thở nổi, cảm giác đã bỏ lỡ cả trăm triệu.
Dầu dùng để rán có một nửa là mỡ heo, một nửa là dầu hạt cải.
Xe ba bánh không nhiều tiên, nhưng xe ba bánh được hệ thống độ thì đáng giá lắm đó!
Thế cho nên mùi của gà rán bằng dầu này có mùi thơm càng nồng.
Sau khi độ nóng của dầu tăng lên, cậu hạ nhỏ lửa xuống để rán từ từ trước, định hình cho đùi gà. Đùi gà bao đầy bột nhão, rán không đẹp là cũng rất ảnh hưởng đến cảm giác muốn ăn.
Nhìn bột nhão màu trắng chậm rãi bị dầu nóng rán cho đông lại, lúc này đã có thể ngửi thấy một ít mùi thơm rồi.
Đồ ăn ngon thế này mà ăn một mình chẳng phải là phụ nó sao.
Lâm Chu lấy điện thoại ra, lúc này mới phát hiện ngoại trừ ông chú Trương ra hình như mình cũng không có người bạn tốt nào để gọi đến cùng ăn gà rán, nên dứt khoát nhắn tin cho Trương Kiến Quân luôn.
Hỏi ông đã ăn cơm tối chưa.
Trương Kiến Quân vẫn chưa ăn cơm.
Cũng không biết dạo gần đây Trương Minh Viễn thế nào mà mỗi ngày tan tâm đều sẽ về nhà. Trước đó hai cha con đều bận rộn công tác, rất ít khi sinh hoạt dưới cùng một mái hiên.
Bình thường công tác đến tối muộn thì sẽ ở lại trong phòng nằm gần công ty.
Giờ ông về hưu rồi, quan hệ của hai cha con lại thành ra cha hiền con thảo.
Trương Minh Viễn gửi tin nói buổi tối trở vê ăn cơm, Trương Kiến Quân ở nhà chờ anh trở về ăn chung.
Kết quả gần tám giờ rồi mà vẫn chẳng thấy mặt mũi bóng dáng đâu cả.
Không cần phải nói, chắc chắn lại đang tăng ca rồi.
Đang muốn gọi điện thoại thúc giục thì thấy Lâm Chu nhắn tin đến.
Thấy Lâm Chu quan tâm mình, ông vui vẻ nhắn tin trả lời, thuận tiện càm ràm Trương Minh Viễn một phen.
"Vậy chú ăn gà rán không?”
Lâm Chu nhắm camera vào chảo rán, chụp một tấm rồi gửi đi.
Thì thấy ông bác Trương lập tức trả lời.
"Đến ngay!"
Thấy ông bác Trương nói buổi tối Trương Minh Viễn cũng trở lại ăn cơm, Lâm Chu nghĩ mình gọi cha anh ấy đến rồi, cũng không thể để anh quay về mà lại ăn cơm một mình được, thế là thuận tiện hỏi anh có muốn qua đây cùng nhau ăn gà rán không.
Trương Minh Viễn còn đang làm thêm giờ nhận được tin nhắn, vẻ mặt khựng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận