Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 705: Chúng ta có cần theo sau quan sát không?

Chương 705: Chúng ta có cần theo sau quan sát không?Chương 705: Chúng ta có cần theo sau quan sát không?
"Có chuyện gì thế!"
So với đậu hũ, cảnh tượng trước mắt thật sự quá ảo diệu: Một đám người sợ quấy rầy bữa ăn của con hổ, lặng lẽ nhích đến trước mặt nhân viên vũ trang, nhỏ giọng hỏi.
Các nhân viên vũ trang lộ vẻ một lời khó nói hết.
"Đó là một câu chuyện dài..."
Nhân viên vũ trang vừa nói xong.
Nhóm người nghe vậy, chẳng những không rời đi, ngược lại còn tò mò nhìn chằm chằm bọn họ, dáng vẻ cứ như nhất định phải nghe cho bằng hết.
Nhân viên vũ trang giật khóe miệng nhưng vẫn giải thích cho họ một chút.
"Lúc chúng tôi ra khỏi khu trượt tuyết, không biết có phải do con hổ có cái mũi thính hơn chúng tôi không mà lúc đầu nó còn đang đi bình thường lại đột nhiên vụt chạy về một hướng. Chúng tôi sợ con hổ chạy đến nơi đông người sẽ dọa người ta, vội đi theo, sau đó con hổ dẫn chúng tôi một đường đến đây."
Khiến Lâm Chu không biết làm sao.
Một con hổ lớn như vậy, cứ thế chạy một mạch đến quầy hàng đậu hũ này, sau đó còn tủi thân cọ lên người ông chủ trước mặt để xin ăn.
Lâm Chu không ngờ mình đã chạy đi mà con hổ vẫn có thể tìm được, còn tủi thân đau khổ xông tới.
Đầu năm nay thế nào ấy! Hổ thích ăn đậu hũ thì thôi đi, còn bán moe.
Nhóm người bọn họ đi theo phía sau đến đây đều cạn cả lời.
Hơn nữa, con hổ còn dẫn theo nhân viên vũ trang trong khu thắng cảnh đến.
Đấn tận lúc này, nhân viên vũ trang vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Đồng thời hỏi bọn họ có muốn ăn đậu hũ không.
Có kinh nghiệm cho nó ăn trước đó, Lâm Chu biết con hổ này chỉ đơn thuần muốn ăn đậu hũ. Thế là trước ánh mắt hoảng sợ của nhân viên vũ trang, cậu múc thêm một bát đậu hũ cho hổ Siberia, còn sờ đầu nó an ủi.
Cậu còn không quên quay đầu chào hỏi nhóm nhân viên vũ trang.
Nhưng trước hành động làm nũng của con hổ, Lâm Chu vẫn đặt thêm một bát đậu hũ nóng trên đất cho nó.
Mèo con giỏi lắm! Còn biết kéo khách đến ủng hộ cậu!
Lại còn do con hổ dẫn đến.
Lâm Chu đột nhiên không cảm thấy con hổ đến ăn chùa nữa.
Vất vả lắm mới gặp được nhiều người như vậy, họ đều là khách hàng tiềm năng của cậu nha!
Thế nên mới dẫn đến cảnh tượng nhóm người Tiêu Phàm nhìn thấy lúc đến.
"Trời đất ơi, rốt cuộc thì đậu hũ này có vị gì thế? Hấp dẫn cả hổ luôn."
"Vậy là con hổ này tìm tới khu trượt tuyết vì lần theo đậu hũ của tôi à?"
Dám ăn đậu hũ trước mặt con hổ, cũng không sợ bị nó giành!
Dũng sĩI
Hiện giờ, Tiêu Phàm có thể xác nhận con hổ này chạy đến vì đậu hũ của anh, đáng ghét!
Tiêu Phàm nghe xong cả quá trình, lúc này mới dựng thẳng ngón tay cái lên cho các nhân viên vũ trang.
Nhóm khách du lịch chưa từng nếm thử đậu hũ, nhìn đậu hũ trên tay nhân viên vũ trang đều vô cùng tò mò.
Lưu Hàng đã từng ăn đậu hũ nóng. Tuy ông bà anh cực kỳ thích ăn món đậu hũ nóng này, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy nếu chỉ ăn đậu hũ thôi thì không có mùi vị gì, không ngon chút nào. Không ngờ trên núi Đại Bạch vậy mà có thể gặp được quầy bán đậu hũ nóng.
Nhìn bề ngoài cũng không biết có giống loại anh từng ăn không.
Vì đậu hũ này rất đẹp mắt, màu sắc trắng như tuyết, trông khá láng bóng, khác hẳn màu vàng hổ phách bình thường, nhìn cũng không giống tào phớ, làm anh nhất thời không dám xác định.
"Khỏi phải nói! Hèn gì đến cả hổ cũng thích ăn, đậu hũ này đúng là quá thơm."
"Thật khó diễn tả cho mọi người biết mùi thơm này thế nào! Chính là hương vị gốc của nguyên liệu, khi ăn không hề có mùi sốt đậu hũ, còn nếm được một ít vị ngọt, ngon quá xá!"
Sau khi nhân viên vũ trang ăn thử đậu hũ đã hiểu tại sao con hổ lại thích ăn đến vậy.
Đậu hũ trơn mềm, thơm ngọt, phối hợp với nước sốt, thật sự ăn vào là không còn tâm trí đâu để nói chuyện.
Lời diễn tả này làm cả nhóm khách du lịch nhìn thấy mà thèm.
Sau đó, họ muốn nếm thử, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy con hổ phía trước quầy hàng. Dù nhìn nó rất hiền lành, mặc người ta vuốt ve, nhưng họ thật sự không dám bước lên đâu!
Lúc đầu, Tiêu Phàm còn không sợ, nhưng lần nữa nhìn thấy con hổ vẫn thấy hơi hãi.
Nhưng anh muốn ăn thì làm sao bây giờ?
Thế là anh nhìn về phía anh bạn tốt của mình.
"Anh Hàng mua giúp em một phần đậu hũ với! Em cảm thấy chân em vẫn còn nhữn lắm."
Lưu Hàng...
Hay đấy! Mày sợ, tao không sợ chắc?
Con hổ lớn như vậy nằm ngay trước quầy hàng, ai dám lên chứ?
Lưu Hàng nhìn Tiêu Phàm, con hàng lừa đảo này!
"Chúng ta có thể chờ con hổ đi rồi mới ăn."
Tiêu Phàm:...
Xác nhận bằng ánh mắt, không hổ là người có thể trở thành bạn của anh.
Trước đó là tình huống đặc biệt, sợ bạn tốt gặp tai nạn, hormone adrenalin tăng vọt, anh quên luôn cả chuyện sợ hãi.
Hiện tại, mọi người đều đã an toàn, đương nhiên anh không còn to gan như vậy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận