Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 97: Số tiền kiếm được ông nhìn mà phát thèm! (2)

Chương 97: Số tiền kiếm được ông nhìn mà phát thèm! (2)Chương 97: Số tiền kiếm được ông nhìn mà phát thèm! (2)
"Haizz, đừng nói nữa, bây giờ có ai mua đồ mà còn tích hàng chứ!"
Chủ đề trò chuyện trong nhóm dần dần lệch đi.
Đều là người quen biết nhau qua cùng một quầy bánh bao, đều là người nguyện ý vì ăn mà lăn qua lộn lại, người gia nhập vào nhóm đều có hứng thú và sở thích hợp nhau, có rất nhiều chủ đề để trò chuyện.
Bình thường mọi người ngoại trừ tìm quầy bánh bao ra thì còn có thể nói chuyện phiếm giết thời gian.
Tin nhắn trong nhóm vô cùng sinh động.
Giả Lam không thấy có tin tức gì hữu dụng, bèn cất điện thoại di động tiếp tục cùng Hiểu Lâm đi dạo phố. ...
Trước cổng vườn bách thú, chưa đến 4 giờ, Lâm Chu nhìn quầy thủy tinh đã bán hết sạch mà cảm thấy bất ngờ cực kỳ.
Phải biết rằng bình thường đến giờ này kẹo hồ lô của ông chú cũng bị bán gần hết rồi.
Ban đầu cậu còn tính đợi đến lúc tiểu học ngoại ngữ quốc tế tan học rồi đi bày quầy bán nốt số kẹo hồ lô còn dư lại.
So với bên Lâm Chu làm ăn rất tốt, ông chú cũng bán kẹo hồ lô nhìn mối làm ăn hôm nay đều bị đoạt, mặt đã đen như đít nồi luôn rồi.
Lâm Chu vội vàng dọn quán.
Không ngờ tùy tiện đi dạo trên đường một lát đã bán hết rồi.
Nhất là khi thấy Lâm Chu chỉ bán trong khoảng thời gian ngắn đã hết sạch, ông chú cảm thấy ghen tị cực kỳ.
Vốn tưởng rằng việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ rất khó, không ngờ còn bán nhanh hơn cháo trên đỉnh núi nữal
Nếu không ông cũng kiếm cái xe ba bánh làm quầy thủy tinh bán xem sao?
Nếu như mùa đông thì còn có thể để ngoài, nhưng giữa trời hạ nóng bức thì không để lâu được.
Ông chú nghĩ đến lời nói ban nãy của cặp mẹ con kia. Bây giờ người tuổi trẻ chú trọng ăn uống thế, cảm thấy bán kẹo hồ lô lộ thiên như thế này không vệ sinh, thà đi mua kẹo hồ lô đắt tiền trong tủ kính cũng không muốn mua đồ rẻ của ông.
Đâu như hôm nay! Hơn nửa ngày mà một xâu đều bán không được, cái đồ chơi này lại không thể cất lâu được, bán không hết là sẽ lãng phí cả.
Qua thí nghiệm hôm nay, kẹo hồ lô đến chỗ nào cũng không lo bán không được, ngày mai vẫn nên đổi chỗ bày quầy bán hàng đi.
Lâm Chu đang dọn quầy mà thấy ông chú bán kẹo hồ lô đối diện cứ nhìn chằm chằm vào mình thì động tác nhanh hơn không ít.
Đúng là buôn bán tốt quá dễ khiến bạn cùng ngành đố kị.
Một xâu kẹo hồ lô nhỏ như vậy mà bán được tận 3 tệ, ông nhìn số tiền kiếm được mà phát thèm!
Ông chú người ta bày quầy bán hàng làm ăn ở đây giữa trưa hè nóng bức cũng không dễ dàng, không cần đi đoạt mối làm ăn của người ta làm gì.
Khi còn bé, tuy trong nhà Trương Kiến Quân không giàu có nhưng ông không thiếu chút kẹo ấy.
Trong biệt thự, Trương Kiến Quân ôm răng dựa vào ghế sa lon, răng đau quét sạch tinh thần hăm hở lúc ăn kẹo hồ lô trước đó rồi.
"A u- thuốc đau răng đâu? Mau cầm đến cho tôi đi, đau chết mất thôi!"
Sau đó lái xe ba bánh chạy bon bon.
Có câu hay lắm, đau răng không phải bệnh, đã đau là muốn mệnh. Lâm Chu rất biết chiều lòng người nghĩ như vậy.
Có đứa trẻ nào không thích ăn kẹo đâu chứ.
Trương Kiến Quân cũng thích ăn.
Hậu quả khi ăn nhiều chính là răng không được tốt.
Răng trong miệng bao năm nay bị sâu răng ăn mòn nhiều lắm rồi.
Mấy năm nay chịu khó giữ gìn thì ngược lại không đau nữa.
Không ngờ bây giờ ăn nhiều kẹo hồ lô, trực tiếp bị hạ gục.
"Lão gia, tôi đã gọi điện thoại báo với thiếu gia. Đã bảo ngài không thể ăn nhiều kẹo hồ lô như vậy rồi, ngài không nghe cơ. Giờ thì hay chưa? Tối nay thiếu gia tan làm sẽ về đây, đến lúc ấy tự ngài nói với cậu ấy đi nhé."
Chị Vương bưng nước và thuốc đi ra ngoài, nghiêm mặt nói.
Trước đây sao chị không phát hiện ra lão gia lớn tuổi như vậy rồi, vẫn còn ham ăn tục uống như thế.
Đúng là kẹo hồ lô rất ngon, nhưng tất cả đều là đường, sao có thể một hơi ăn hết mười xâu chứ!
Không đau răng mới kỳ quái!
Trương Kiến Quân đau nói không nên lời, vừa nghe buổi tối Trương Minh Viễn sẽ về thì cảm thấy răng càng đau hơn nữa.
Ông uống thuốc xong từ từ nhắm hai mắt, chột dạ không dám nhìn chị Vương.
Một thân mưu kế dùng hết để ăn vụng kẹo hồ lô, nếu không đau răng, chắc chắn chị Vương không phát hiện ra mình đã ăn hết kẹo hồ lô rồi.
Càng nghĩ càng ảo não.
Đều tại răng trong miệng không có chí tiến thủ!
Quay đầu lại nhổ hết rồi lắp răng giải...
Buổi tối, Trương Minh Viễn tan làm về đến nhà nhìn thấy hai bên mặt của cha mình đều sưng phù lên, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Được, không cần nói gì hết, đến bệnh viện truyền nước giảm sưng trước đã.
Trương Minh Viễn phát hiện từ sau khi về hưu, cha của anh luôn có thể làm ra một ít chuyện phá hủy nhận thức của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận