Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 900. Ngoại truyện: Sủi cảo năm mới (4)



Chương 900. Ngoại truyện: Sủi cảo năm mới (4)



Lâm Chu chỉ lấy phần nhân được trộn sẵn và bột làm vỏ đã nhồi trước ra. Cậu vốn tưởng thời điểm vừa bày quầy có thể sẽ chưa có khách, rất thích hợp để vừa gói sủi cảo vừa chờ khách ghé qua.Nào ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa.Giờ chỉ còn cách để các vị khách xếp hàng chờ trước.Đầu tiên, Lâm Chu đổ nước tinh khiết vào nồi lớn, châm lửa đun sôi.Trong thời gian chờ nước sôi, cậu lấy bột ra, bắt đầu nhào thật kỹ.Trước hết là nhào đến khi bột mịn rồi lăn thành từng dải hình trụ dài và mỏng. Sau đó dùng tay ngắt bột ra thành những khối nhỏ có trọng lượng xấp xỉ nhau.Bước tiếp theo là cán bột.Mãi đến khi nhìn thấy ông chủ Lâm đúng là đang làm sủi cảo, nhóm khách hàng ruột Giang Đông mới có cảm giác chân thực.Ông chủ Lâm thật sự quay về Giang Đông bày quầy bán hàng rồi này!Lại còn vào dịp đặc biệt như vậy.Mọi người đua nhau chụp ảnh, quay video. Tuy ai cũng kích động nhưng đều đồng lòng giữ yên tĩnh, hệt như sợ sẽ quấy nhiễu Lâm Chu làm đồ ăn, cứ thế lẳng lặng chờ đến lúc được ăn sủi cảo.Không lâu sau, số lượng người xếp hàng ngày càng tăng.Những khách hàng ở gần đó cũng chạy vội đến ngay khi nhận được tin tức.Họ đứng cuối hàng, hớn hở nhìn trái ngó phải trông ngóng, hận không thể lao nhanh đến phía trước quầy hàng, tâm sự với ông chủ Lâm.“Hê, người anh em, ông chủ Lâm làm sủi cảo gì thế, anh có thấy không? Tôi kích động muốn xỉu luôn rồi, cơm tất niên còn chưa ăn hết đã chạy ào ra đây.”“Chưa đâu, ông chủ Lâm còn đang cán bột. Cậu ấy vừa bày quầy ra thôi.”Khách hàng đứng phía trước quay đầu lại, cười trả lời.Tất cả mọi người đều đang háo hức chờ ăn sủi cảo.Đáng tiếc cậu chỉ vừa dọn quầy hàng ra, e rằng phải chờ thêm một lúc nữa.“Không vội không vội, năm mới mà, dư dả thời gian, cùng lắm thì tối nay không đánh mạt chược nữa!”“Còn phải nói! Tối nay tôi vốn định tìm bạn chơi mạt chược này. Giờ thì khỏi đi tiếp, đám bạn tôi cũng đang trên đường tới đây rồi.”“Đêm nay sợ là nhiều người đến lắm! May mà chúng ta đến sớm, chậm chân một chút chắc chỉ có nước nhịn.”“Chưa cần ăn, chỉ việc nhìn thấy ông chủ Lâm thôi cũng đủ vui rồi! Biết bao lâu ông chủ Lâm mới về Giang Đông bày quầy bán hàng lại, đúng là thèm chết tôi mà!”Nhóm khách hàng ruột vui sướng, vừa bàn đến đúng chủ đề, mọi người đã nhanh chóng tán gẫu với nhau.Quả thật lâu lắm rồi không được vui vẻ, hào hứng thế này!Trước quầy hàng, Lâm Chu nhìn bột gần như đã cán xong bèn mở từng chiếc hộp bảo quản tươi ra, trong đó chính là phần nhân đã trộn sẵn.“Vì đông người nên giới hạn mỗi người chỉ có thể mua 10 cái sủi cảo thôi nhé! Có 5 loại: thịt dê hành baro, thịt lợn rau tề thái, thịt lợn bắp cải cay, thịt bò cần tây và thịt lợn nhồi rau mùi.”…Còn phải chọn nữa à?Có năm loại nhân, mỗi người chỉ có thể mua 10 cái, vậy chắc chắn phải lấy mỗi loại 2 cái rồi.Nếu không muốn ăn nguyên liệu nào thì cứ mua khác đi.Mọi người nhìn mấy cái sủi cảo đã gói xong, đặt trên quầy hàng của Lâm Chu, từng cái có cùng kích thước, được sắp xếp ngay ngắn, ngay cả những nếp gấp trên mỗi cái sủi cảo cũng giống nhau y đúc. Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy ông chủ Lâm gói, chắc chắn sẽ cảm thấy chúng là sản phẩm từ máy móc.Làm gì có ai gói ra được sủi cảo chính xác đến từng chi tiết nhỏ nhất thế này cơ chứ!Chỉ có ông chủ Lâm mới có tay nghề này thôi!“Lâu quá không gặp, tay nghề nấu nướng của ông chủ Lâm lại xuất sắc hơn rồi, nhìn mấy cái sủi cảo này mà xem, cái nào cũng vô cùng hoàn hảo!”Khách hàng cầm điện thoại di động chụp ảnh vừa nói dứt câu lập tức cảm nhận được bầu không khí ở hiện trường có gì đó sai sai.Mọi người xung quanh đều nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái.“Anh là fan giả hả? Có đúng là người Giang Đông chúng tôi không đấy? Mau cuốn xéo ra ngoài đê!”“Chứ gì nữa! Anh mở to mắt ra mà nhìn xem, trước đây lúc ông chủ Lâm bán bánh bao, mỗi cái bánh bao đều có 18 nếp gấp, kích cỡ, chiều dài y hệt nhau. Lúc đó, mọi người đã hiểu rõ tay nghề của ông chủ Lâm rồi. Giờ gói sủi cảo chẳng phải làm ngon ơ hơn nhiều à!”“Tôi nghi ngờ anh không phải người địa phương, có cả bằng chứng luôn!”Khách hàng chụp ảnh: ...Sao nhóm người Giang Đông này nhạy bén quá thể đáng thế?Vậy mà chỉ từ một câu nói đã phát hiện anh ta không phải người địa phương rồi.Khi sự nghiệp bày quầy bán hàng của ông chủ Lâm phát triển rộng mở ra nhiều nước trên thế giới, cậu thật sự muốn gì làm nấy, không theo quy luật. Thế nên bây giờ mọi người không thể theo kịp, chỉ muốn thử vận may.Mà bởi vì nhà của ông chủ Lâm ở Giang Đông, nên rất nhiều người nghĩ nếu ông chủ Lâm về nước bày quầy bán hàng thì Giang Đông là nơi dễ dàng gặp được ông chủ Lâm nhất. Hết chương 900.



Bạn cần đăng nhập để bình luận