Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 760: Tan học không về nhà mà làm gì thế, mấy cái đứa này! (2)

Chương 760: Tan học không về nhà mà làm gì thế, mấy cái đứa này! (2)Chương 760: Tan học không về nhà mà làm gì thế, mấy cái đứa này! (2)
"Đúng vậy, chúng em cũng ăn rồi, ngon lắm ạt"
"Thầy ơi, chắc chắn mấy thầy cô chưa từng ăn được bánh mè ngon như vậy đâu ạ."
Giọng nói líu lo của học sinh khiến mấy giáo viên nghe mà cảm thấy có chút khó chịu.
Trẻ em ở vùng núi không thể tiếp xúc với nhiều món ăn đa dạng, phong phú của thành phố lớn, ngay cả một cái bánh mè cũng được xem như báu vật, giống như chưa từng được ăn vậy.
Nhìn những học sinh khác không nói gì, mấy giáo viên biết rằng chắc chắn các em vẫn chưa được ăn.
"Bánh mè bao nhiêu tiền một cái?"
Các thầy cô nhìn nhau, đều hiểu ý nhau.
Tại sao một người như vậy lại xuất hiện ở đây bày quây?
"Bánh mè xốp một đồng một cái, bánh mè có nhân trên mặt một đồng rưỡi."
Lúc này mấy giáo viên mới chú ý đến ngoại hình của Lâm Chu.
Cậu mở miệng trả lời một cách nhẹ nhàng.
Lâm Chu nghe thấy lời nói của học sinh, cậu biết bọn họ là mấy giáo viên trong trường.
Vừa trẻ trung vừa đẹp trai, còn lịch lãm, mặc quần áo vừa nhìn đã biết không rẻ.
Một cánh mè có thể đắt chừng nào, mua cho mỗi học sinh một cái, bọn họ vẫn có chút tiền này.
"Bán cho mỗi đứa trẻ một cái, chúng tôi trả tiền."
Sau đó bọn họ nhìn sang bên cạnh còn có phụ huynh học sinh, lại nghĩ rằng mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Quanh đây là vùng núi, mấy thôn làng đều cách nhau không xa, có gì không ổn, nói không chừng thôn dân còn phát hiện ra sớm hơn cả mấy giáo viên bọn họ.
Mấy giáo viên trở nên cảnh giác theo bản năng.
Miệng không ngừng khen giáo viên thật tốt, thầy đẹp trai, cô xinh gái...
Chỉ còn lại chưa đầy một trăm người, số tiền này, mấy giáo viên vẫn có.
Học sinh nghe thấy câu nói này, các em đều kích động bắt đầu hoan hô.
Nhóm học sinh, một số đã về nhà, một số được phụ huynh đón đi.
Một hai em học sinh còn ổn, nhưng một nhóm, vài chục em, âm thanh đó ồn đến mức khiến mấy giáo viên và Lâm Chu đều cảm thấy bất lực.
"Anh ơi, anh là người ở đâu thế, sao lúc trước tan học em chưa từng thấy anh?"
Không chỉ đến gần, mà còn hỏi nhiều.
Vừa rồi mấy em học sinh đứng cách Lâm Chu rất xa, bây giờ cũng dám đến gần Lâm Chu rồi.
Từng em học sinh đều phấn khích giống như khi.
"Anh ơi, anh làm bánh mè thế nào vậy?"
Ngừng không được, hoàn toàn không thể ngừng được!
"Anh ơi, ngoài bánh mè ra, thì anh còn biết nấu món gì nữa không?"
"Cái lò này đặc biệt thật đó, anh ơi, bánh mè ăn được chưa ạ?”
Lâm Chu không thể trả lời hết được.
Đối mặt với những câu hỏi của đám trẻ, cậu chỉ có thể chọn lọc để trả lời. Nói chuyện cũng sợ các em nghe không hiểu.
Làm bánh mè thì không mệt, chỉ cần cán mấy lần là xong.
Nhưng trả lời câu hỏi của bọn trẻ thì lại không dễ dàng.
Người nào ăn cay được, Lâm Chu sẽ làm bánh mè có nhân cho bọn họ.
Người nào không ăn cay được, thì chính có bánh mè xốp giòn.
Vừa đủ, phát cho mỗi em học sinh một cái, mấy giáo viên cũng có phần.
Ban đầu mấy giáo viên còn cho rằng đám trẻ chưa từng được ăn món ngon nào, ăn cái bánh mè cũng có thể khen ngợi đến như vậy.
Khiến người khác thấy đau lòng.
Bánh mè cũng không đắt, mua cho học sinh nếm thử cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.
Cứ xem như cho bọn nhỏ nấm thử hương vị.
Mãi đến khi chỉ còn lại vài cái bánh mè cuối cùng, Lâm Chu đưa bánh mè đã đóng gói xong cho mấy giáo viên, nói rằng cậu tặng, bọn họ mới biết không phải mấy em học sinh chưa từng được ăn món gì ngon, không phải khoa trương.
Mà là bọn trẻ thật sự chưa ăn được bánh mè nào ngon thế này!
Bánh mè xốp giòn lúc này đã thể hiện rõ ràng tại sao nó được gọi là bánh mè xốp giòn.
Vị béo, cảm giác giòn tan khi chạm vào, cùng với hương thơm của mè và hành lá, tất cả hòa quyện vào trong miếng bánh mè này.
Độ mềm dẻo của bánh cũng ở mức độ mà cả người lớn và trẻ em đều có thể chấp nhận được, thêm một chút sẽ cứng, bớt một chút sẽ không có độ dai ngon này.
Thật đúng là một cái bánh mè hoàn hảo vê mọi mặt.
Ngon đến mức mọi người ăn vào không thể chê vào đâu được.
Mấy người lớn bọn họ đều thấy ngon miệng, ăn không đủ, chẳng trách mấy đứa trẻ lại phấn khích như vậy.
Nhất thời, mấy giáo viên đều ngạc nhiên nhìn Lâm Chu.
Sự cảnh giác với người lạ hoàn toàn biến mất sau khi nếm thử cái bánh mè này.
Thay vào đó, chỉ có một suy nghĩ trong đầu họ, tại sao nó lại ngon đến vậy?
Đây là bánh mè sẽ xuất hiện ở vùng núi bọn họ à?
Bọn họ không hiểu, nhưng vô cùng ngạc nhiên.
Cuối cùng, Lâm Chu chỉ lấy một trăm tệ.
Kinh doanh lâu năm, cậu cũng hiểu rõ tình hình trong nghề.
Thông thường mua nhiều thì sẽ được tặng thêm vài cái.
Lâm Chu cũng làm như vậy.
Nếu dùng lý do khác, nói không chừng mấy giáo viên này sẽ không nhận, nhưng nếu dùng lý do này, thì mọi người sẽ thấy đây là chuyện đương nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận