Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 34: Nhiều người thế này, chẳng lẽ đang xếp hàng nhận trứng gà à? (1)

Đại ca đầu trọc thật đúng là bị lời nói này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ. Anh ta nói tiếng cảm ơn rồi đi xuống dọc theo đội ngũ xếp hàng, đứng ở phía cuối đội ngũ để chờ mua bánh bao.

Bởi vì đứng xa nên mùi bánh bao còn chưa truyền đến đằng sau của đội ngũ.

Đến khi đại ca đầu trọc đứng ở đoạn đầu của đội ngũ và có thể ngửi thấy mùi bánh bao, Lâm Chu đã đang bán mấy lồng bánh bao cuối cùng rồi.

Đại ca đầu trọc nhìn thấy thế, có chút nóng nảy.

Anh ta đều đứng suốt một tiếng lận, đừng đến phiên anh ta thì hết nha!

Nếu như không có xếp hàng lâu như vậy, không có cố gắng, vậy thì không ăn được cũng chẳng sao cả.

Nhưng cố gắng lại không chiếm được hồi báo thì sẽ cảm thấy rất thiệt thòi, cảm giác nó khác hoàn toàn luôn.

Đại ca đầu trọc giương mắt nhìn người phía trước, nhìn chằm chằm động tác của Lâm Chu, cẩn thận nhìn bánh bao còn dư lại trong lồng hấp, dáng vẻ nghiêm túc cực kỳ kia phối hợp hình tượng đầu trọc xăm mình của anh ta, ngược lại có vẻ hơi hung thần ác sát.

Khiến mấy khách hàng đứng trước mặt anh ta có áp lực tâm lý không nhỏ.

Đại ca này vừa nhìn là biết không dễ chọc, nếu như không mua được bánh bao, anh ta sẽ không trả thù bọn họ đấy chứ?

Bây giờ chính là xã hội pháp trị đấy. Nếu như bị đoạt, bọn họ nên báo cảnh sát trước hay là chạy trốn trước đây?

Không được nữa, đợi đến khi bọn họ mua bánh bao nhìn số bánh bao còn thừa rồi thương lượng xem, nếu không đủ thì mua ít đi hai cái vậy, bằng không cứ thấy áp lực lớn thực sự.

Cô gái trẻ tuổi trước mặt đại ca đầu trọc lại đi đến trước quầy hàng của Lâm Chu, nhìn mấy cái bánh bao ít ỏi còn lại trong lồng hấp, nghẹn đến sắp khóc tới nơi luôn.

Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ, đi ra mua cái bánh bao thôi mà cũng gặp phải đại ca như xã hội đen này được nữa.

"Cho... cho tôi một cái bánh bao nhân đậu hũ cay tê cùng một cái bánh bao nhân thịt."

Cô gái run rẩy nói, sau khi thanh toán trả tiền xong xuôi thì vội vàng xách bánh bao bỏ chạy một mạch, không thèm quay đầu lại.

Đại ca đầu trọc cũng không để ý, tiến lên phía trước. Anh ta nhìn thấy trong lòng hấp chỉ còn lại mấy cái, trực tiếp muốn hết luôn.

"Tôi muốn toàn bộ số bánh bao còn lại, cất vào đi."

Lâm Chu nghe nói như thế, bàn tay cất bánh bao khựng lại.

Người anh em đứng đằng sau đại ca đầu trọc cũng sửng sốt.

Anh nhìn Lâm Chu, lại nhìn đại ca đầu trọc, dáng vẻ giận mà không dám nói gì, lom lom nhìn Lâm Chu với dáng vẻ tội nghiệp.

Lâm Chu nhận thấy ánh mắt của anh, bình tĩnh mở miệng nói: "Mỗi người giới hạn mua bốn cái. Có bánh bao nhân đậu hũ cay tê và bánh bao nhân thịt, quý khách muốn cái nào?"

Đại ca đầu trọc sửng sốt một chút, không ngờ mua cái bánh bao mà cũng có vụ giới hạn nữa.

Người anh em đằng sau thấy Lâm Chu thế mà lại thẳng thắn từ chối, hai mắt đều trừng lớn.

Đại ca đầu trọc này vừa nhìn là thấy không dễ chọc rồi, ông chủ nói trực tiếp như vậy, có khi nào sẽ xảy ra xô xát gì không?

Nếu không anh vẫn là không ăn, tặng số bánh bao còn dư lại cho đại ca đầu trọc này đi?

Không được không được, bánh bao ăn ngon như vậy, đâu nỡ nhường cho người khác đâu!

Anh cũng đã xếp hàng một lúc lâu rồi đấy!

Lời nói giả tạo đó thật sự là nói không nên lời.

Ngay khi người đàn ông căng thẳng chờ đợi phản ứng của đại ca đầu trọc.

Đại ca đầu trọc lại rất bình thường gật đầu, mua hai cái bánh bao đậu hũ cay tê và hai cái bánh bao nhân thịt.

"Ba mươi tệ."

Lâm Chu đưa bánh bao đã cất xong cho anh, thuận miệng báo ra giá cả.

Đại ca đầu trọc quét mã trả tiền.

Toàn bộ hành trình cùng không có xảy ra cảnh tượng tranh chấp như mọi người nghĩ.

Không ngờ đại ca đầu trọc nhìn như không dễ chọc, tính tình không tốt lại còn phân rõ phải trái đến thế.

Người đàn ông phía sau đi lên trước, còn có chút không thể tin tưởng. Nhưng nhìn thấy trong lồng hấp chỉ còn bốn cái bánh, trên mặt lập tức nở một nụ cười thật tươi.

Ban nãy chỉ mải xem đại ca đầu trọc, không có chú ý đến trong lồng hấp chỉ còn lại tám cái bánh bao.

Nếu như đại ca đầu trọc muốn mua hết, vậy chẳng phải anh sẽ tốn công, không ăn được à!

Ngày hôm nay may mắn quá đi mất!

Anh vui vẻ nhận bánh bao, trả tiền, sau đó rời khỏi với nụ cười trên mặt. Chỉ khổ mấy người đứng sau anh.

"A, ông chủ không còn à?"

"Đừng mà. Hôm qua tôi đã không mua được rồi, ngày hôm nay vẫn không mua được nốt, đây chẳng phải là muốn giết tôi à!"

"Ông chủ ông chủ, đáng thương cho đứa nhỏ này đi mà. Tôi còn chưa ăn cơm tối đâu, chỉ chờ bánh bao của cậu thôi đó, sao có thể bán hết nhanh như vậy được!"

"Ông chủ ơi tôi muốn ăn bánh bao, không ăn được thì không đi!"

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận